Chương 542: Chào từ biệt (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,661 lượt đọc

Chương 542: Chào từ biệt (2)

Nhưng lập tức đáy lòng hắn lại nở nụ cười khổ, là một thành viên thuộc thế lực lớn, nào có chuyện muốn nghỉ là nghỉ? Chỉ dựa vào một phần chuyện qua tay hắn là có thể biết tính tình của ông chủ lớn phía sau, nếu như muốn chạy trốn hoặc là về hưu? Chỉ có kết cục là xuống mồ nằm.

“Mặc kệ như thế nào, chúng ta tuyệt đối không thể để cho cô gái kia mang theo búp hoa máu rồng trở lại đông vực đô thành! Đây là mệnh lệnh của chủ thượng!” Sắc mặtô lão phi thường nghiêm túc.

“Chúng ta đi. . .”

Lão hất đấu bồng, cùng người tuổi trẻ đồng thời biến mất vào trong bóng tối.

“Thú vị! Thật là thú vị!”

Lôi Lâm nhìn tình cảnh này, trên mặt nổi lên vẻ tươi cười, hắn không có hứng thú đối với loại tranh đấu của đám phàm nhân này, nhưng đối với vị phù thủy phía sau Áo Cổ Tư kia lại rất có hứng thú.

Sức mạnh quyết định tất cả! Mà ở thế giới trong lòng đất, Áo Cổ Tư gia tộc có thể uy phong như vậy, sau lưng khẳng định có ít nhất một vị phù thủy chính thức!

Có lẽ đây chính là một cơ hội để chính thức tiếp xúc với phù thủy giới ở dưới nền đất này!

Lôi Lâm sờ sờ cằm, trong lúc nhất thời rơi vào trầm tư.

. . .

“Lão sư! Lão sư! Ta đã về rồi! ! !” Duy Lâm giống một cơn gió vọt vào cửa hàng hỏa diễm cùng chuỳ sắt, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn: “Đồng thời, ta đã thành công lên cấp đại kỵ sĩ! Giúp Giản Ny tiểu thư hái được búp hoa máu rồng! ! !”

Mà trên quầy, Lôi Lâm đang chuyên tâm ngâm một chén trà nhài do cánh hoa màu vàng cùng nhụy hoa màu xanh lục tạo thành, nghe Duy Lâm lải nhải mà chả thèm ngẩng đầu.

” Sau khi tu luyện phương pháp hô hấp mà ta tối ưu hóa, lại cần lâu như vậy mới lên cấp đại kỵ sĩ, cậu thật là một tên ngu si! Đồng thời, ta thu cậu làm đồ đệ từ bao giờ?”

Nụ cười trên mặt Duy Lâm dại ra.

“Chính là. . . Chính là khi chém giết sừng dê địa hành long! Ta nghe được giọng của ngài!”

Tên tiểu tử này đã bắt đầu nói năng lộn xộn lên: “Lúc đó ngài chính mồm thừa nhận thu ta làm đồ đệ, đồng thời còn giúp giúp ta đánh bại. . . A! ! !”

Đùng! Lôi Lâm trực tiếp dùng dây mây tiên gõ đến trên đầu Duy Lâm.

“Đó là ảo giác của cậu! Tiểu tử! ! ! Muốn làm đồ đệ của ta? Lại trở về rèn luyện mười ngàn năm đi! ! !”

Bị Lôi Lâm không chút lưu tình đả kích, đầu của Duy Lâm ủ rũ cúi xuống.

Hiện tại mặt hắn đỏ lợi hại, hầu như muốn tìm một chỗ trống để chui vào, sau khi chém giết địa hành long, hắn đương nhiên cũng biết mình sản ra ảo giác, nhưng hắn muốn thừa cơ hội này đến bái Lôi Lâm làm lão sư, đồng thời còn được Giản Ny và Kiệt Mạc Tư giựt giây.

Nhưng rất hiển nhiên, kế hoạch này đã thất bại!

Lôi Lâm căn bản không thừa nhận hắn làm đồ đệ này, điều này khiếnd Duy Lâm không biết nên nói gì cho phải.

“Ha ha. . . Lôi Lâm tiên sinh cũng thật là một vị lão sư nghiêm khắc đây!”

Đúng lúc này, Giản Ny đi vào, giúp Duy Lâm giải vây.

“Chẳng qua đang quản giáo đồng nghiệp có chút ngốc mà thôi!” Lôi Lâm cười rất khiêm tốn.

Mà Duy Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, đứng một bên.

“Kỳ thực. . . Duy Lâm có thể lên cấp đại kỵ sĩ ở tuổi này, tuyệt đối là thiên phú ghê gớm! Cho dù ở một số phương diện càng thêm thần bí, ta cũng tin tưởng hắn sẽ có thiên phú đột xuất. . .” Giản Ny lựa chọn từ ngũ để nói: “Tại sao tiên sinh không cho hắn một cơ hội?”

Nghe Giản Ny nói thế, tuy rằng Duy Lâm nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn dùng ánh mắt cảm kích nhìn kỹ Giản Ny.

“Ta tương đối nghiêm khắc khi thu đồ đệ!” Lôi Lâm vẫn lắc đầu một cái, khéo léo từ chối ý tứ đã hết sức rõ ràng rồi.

Nghe vậy, Duy Lâm lập tức chán nản cúi thấp đầu.

Mà Giản Ny cũng chỉ có thể gửi tới một ánh mắt an ủi.

“Cô tới nơi này, e rằng không phải vì chuyện nhỏ này chứ?” Lôi Lâm một mình hưởng dụng trà nhài, cũng không có ý rót cho Giản Ny một chén, trực tiếp đặt câu hỏi.

“Trên thực tế, lần này mặc dù chúng ta có thể hái được búp hoa máu rồng, tất cả đều là bởi vì có Lôi Lâm tiên sinh trợ giúp, còn có đàn sói bạo viêm trước đó, ta đặc biệt lại đây biểu thị lòng biết ơn!”

Giản Ny cầm làn váy trịnh trọng hành lễ, trên mặt mang theo một nụ cười khổ: “Lấy năng lực của tiên sinh, ta không biết trên người mình còn có đồ gì có thể lấy ra được, nhưng chỉ cần sau đó tiên sinh có việc cần tới Áo Cổ Tư gia tộc, xin mời cứ mở miệng! Giản Ny Áo Cổ Tư ta lấy danh nghĩa Thái Dương dây leo xin thề! Tất nhiên sẽ không chối từ!”

Trên mặt Giản Ny tràn ngập vẻ trang trọng, nói lời thề.

“Đồng thời, ta sẽ lập tức rời đi nơi này, bởi vậy đến cáo biệt cùng tiên sinh!”

“Chờ đã!” Lôi Lâm vẫn không nói gì, Duy Lâm đã chấn kinh mở miệng: “Giản Ny, cô. . . Cô phải đi sao?”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right