Chương 543: Quyết tâm của thiếu niên
“Đúng!” Giản Ny gật đầu thừa nhận.
“Thời gian giữ được dược tính của búp hoa máu rồng phi thường ngắn ngủi, hơn nữa bệnh tình của ch ta cũng không chờ được bao lâu!”
“Được rồi! Chúc ngài thuận buồm xuôi gió!” Nụ cười trên mặt Duy Lâm phi thường miễn cưỡng.
“Cảm ơn!” Giản Ny trầm mặc.
“Được rồi! Áo Cổ Tư gia tộc ở đô thành Đông vực, sau này ta sẽ tới bái phỏng!” Lôi Lâm uống một hớp trà nhài, tay phải duỗi ra, làm thành thủ thế “Xin mời”.
“Nếu như tiên sinh có thể đến thì đó là vinh hạnh của Giản Ny!”
Trên mặt Giản Ny mang theo nụ cười: “Không bằng lần này cùng ta trở lại, thế nào? Cha của ta nhất định cũng rất muốn gặp tiên sinh!” Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn Duy Lâm bên cạnh: “Đương nhiên, còn có cả Duy Lâm đại ca!”
Vừa nghe được câu nói này, Duy Lâm lập tức như sống lại, dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn chằm chằm vào Lôi Lâm.
“Xin lỗi! Hiện tại ta còn chưa có ý muốn đi đường!” Nhưng Lôi Lâm lại không chút do dự từ chối, khiến đầu Duy Lâm lại rủ xuống.
Nghe vậy, trên mặt Giản Ny cũng hiện ra vẻ buồn bã, sau đó cô ta lập tức lại khom mình hành lễ, rồi mới ưu nhã lùi ra.
“Làm sao? Không có chuyện gì thì nhanh đi làm việc đi!”
Lôi Lâm quát Duy Lâm một câu.
“Vâng! Ông chủ! !” Duy Lâm uể oải trả lời một câu, cả người đều biến thành phờ phạc.
“Ha ha… Người tuổi trẻ! ! !”
Trong lòng Lôi Lâm cười thầm.
Hắn nhất định sẽ đi đô thành Đông vực, nơi đó không chỉ là một trung tâm chính trị của phàm nhân, mà cũng là nơi một học phái phù thủy tụ tập, thậm chí còn ẩn giấu chợ phù thủy cỡ lớn.
Thế nhưng chính mình muốn đi và bị người mời đi hoàn toàn là hai khái niệm.
Tuy rằng dựa vào thực lực hiện tại của Lôi Lâm cũng đã đủ để tung hoành ngang dọc, nhưng sẽ dẫn tới một ít phiền phức không cần thiết.
Đồng thời, khi thương thế trên người hắn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Trước khi tìm ra phương pháp trị liệu tâm tình hóa của thuật sĩ, Lôi Lâm cũng không muốn quá mức kiêu căng.
Bởi vậy, thông qua đường dây phù thủy ở Áo Cổ Tư gia tộc, khiêm tốn tiến vào phù thủy giới ở đông vực mới là một quyết định lý trí.
Thông qua quan sát trước đó, Lôi Lâm đã sớm đoán được trên đường đi của Giản Ny này tuyệt đối sẽ không yên bình, mà rất hiển nhiên, đối phương cũng có linh cảm như thế nên mới tới mời Lôi Lâm đồng hành.
Hắn biết rất rõ, không chiếm được mới là quý giá nhất, bởi vậy cần phải đợi đến khi đối phương đụng tường mấy lần, tới cửa cầu xin rồi mới sẽ xuất thủ, tạo thành giả tạo cho đối phương.
Đồng thời, ngay cả lý do đều sẵn có!
Lôi Lâm nhìn Duy Lâm ở một bên đang âm thầm thương tâm, khóe miệng thoáng cong lên hiện ra một nụ cười.
Một phù thủy vốn đã mất hứng với sự hiểm ác của phù thủy giới, bắt đầu muốn ẩn cư xuất ngũ, nhưng vì học đồ của chính mình nên một lần nữa bị cuốn vào vòng xoáy của phù thủy giới, ừm! Có vẻ là một lý do rất tốt đây!
Còn vấn đề tuổi tác? Phù thủy xưa nay không dùng diện mạo để luận tuổi tác.
Hơn nữa Lôi Lâm có thể điều động huyết mạch và nội tiết của chính mình để tiến hành điều chỉnh rất nhỏ đối với khí chất, ánh mắt, thể hình, khiến chính mình có cảm giác già nua thêm một chút, đủ để lừa gạt đại đa số phù thủy.
...
Đám người Giản Ny đi được rất gấp, hầu như vừa về tới trấn nhỏ, đến chỗ Lôi Lâm tạm biệt rồi lại vội vã rời đi.
“Làm sao? Muốn đuổi theo sao?”
Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, Duy Lâm giống một bức tượng điêu khắc đứng sững ở đó, Lôi Lâm không khỏi đi tới cười nhạo hai câu.
Mỗi ngày trêu đùa tên tiểu tử này là một trong những thú vui ít ỏi của Lôi Lâm sau khi tu luyện cùng nghiên cứu.
“Đô thành ở Đông vực! Ta nhất định sẽ đi! Nhưng không phải bây giờ! ! !” Trong đôi mắt của Duy Lâm dường như bốc lên ngọn lửa hi vọng.
“Ông chủ! Không! Đại nhân! ! ! Mong ngài hãy huấn luyện ta càng nghiêm ngặt hơn! ! ! Ta muốn trở thành người danh chấn toàn bộ đông vực! Sau đó danh tiếng vang xa sẽ đi đông vực tìm Giản Ny!”
Duy Lâm trực tiếp quỳ một chân trên đất, mà trong mắt của hắn lại cháy lên khát vọng đối với sức mạnh và dã tâm hừng hực!
“Ha ha! Được! Ta rất thích ánh mắt này của cậu! Yên tâm, ta nhất định sẽ càng thêm “Nghiêm ngặt” huấn luyện…” Lôi Lâm cười với vẻ không có ý tốt.
Vốn dĩ nếu tiếp tục như thế, e rằng lại là một câu chuyện thiếu niên ở trấn nhỏ khổ luyện nhiều năm, sau đó đột kích đô thành đông vực, cưới vợ là con gái hầu tước.
Nhưng phi thường đáng tiếc hoặc nên nói là khiến người phấn chấn chính là, ngay cả Duy Lâm cũng không ngờ hắn và Giản Ny lại gặp lại nhanh như vậy!
Buổi tối cùng ngày Giản Ny rời đi, Duy Lâm đã bị Lôi Lâm ngược đãi dằn vặt cả ngày, vừa muốn bò lên cái giường nát của trên chính mình để hưởng thụ một giấc ngủ ngon thì lại bị tiếng gõ cửa ầm ầm đánh thức.
“Duy Lâm! Lôi Lâm đại nhân!” Là giọng của cô gái tràn ngập hoảng loạn, mà Duy Lâm có chết cũng không thể quên được chủ nhân của giọng nói này.
“Là Giản Ny!” Hắn thật nhanh đứng dậy, chạy ra mở cửa.
Mà ở bên ngoài, Giản Ny máu me khắp người đứng ở nơi đó, trên đất còn có Kiệt Mạc Tư đang nằm, chẳng qua trên ngực ông lão đáng thương này lại có một vết thương lớn, trên lưng còn cắm mấy mũi tên, nhìn tình trạng này e rằng không sống quá đêm nay.
“Duy Lâm! Đi tìm Lôi Lâm đại nhân! Cứu giúp…”
Sau khi Giản Ny nhìn thấy Duy Lâm, trên mặt cũng thoáng buông lỏng, trực tiếp hôn mê đi.
“Êy! Ai tới nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Duy Lâm nhìn cô gái ngã vào trong lồng ngực của mình, vẻ mặt gần như sắp tan vỡ.
Chờ chút! Kỵ sĩ trong tiểu thuyết hình như không phải viết như thế chứ?
Nói là nghich tập mà đây? Nói là chờ đợi mà? Nói là sẽ gặp lại ở đô thành mà?
Duy Lâm ngơ ngác ôm Duy Lâm, đầu óc nhất thời không nghĩ được gì khác.
Chẳng qua, lúc này, một dòng máu ấm áp chảy tới trên tay Duy Lâm, rốt cục khiến hắn tỉnh táo lại.
“Lôi Lâm đại nhân! ! ! Có chuyện rồi! ! !” Thiếu niên hoảng loạn kêu gào, tiếng kêu hầu như vang vọng cả Bá Đặc trấn nhỏ.
...
Máu và lửa! Còn có ánh đao bóng kiếm, cùng với ánh sáng chói mắt từ phép thuật cấp 0!
Đây chính là cảnh tượng cuối cùng Kiệt Mạc Tư nhìn thấy.
Tuy rằng đã sớm hiểu rõ về sự bỉ ổi của hai người chú của Giản Ny, nhưng lão chưa từng nghĩ đối phương lại to gan như thế, thậm chí trực tiếp phục kích bọn họ trên đường lớn!
Đột nhiên bị tập kích như thế, đám hộ vệ mà Giản Ny lâm thời thuê này căn bản không đỡ nổi một đòn.
Nếu không phải dựa vào ma hóa vật phẩm hầu tước phu nhân bí mật đưa cho mình trước khi đi, chỉ sợ lão cùng Giản Ny muốn chạy trốn đều không làm được!
Sau đó cả hai một đường vừa chiến đấu vừa chạy trốn trở về Bá Đặc trấn nhỏ.
Mà sau khi Kiệt Mạc Tư nói Giản Ny đến tìm vị Lôi Lâm tiên sinh kia xin trợ giúp thì trực tiếp hôn mê đi.
“Nơi này là…”
Kiệt Mạc Tư mở mắt ra, nhìn đèn đuốc sang chói và trần nhà lạ lẫm, sắc mặt ph mê man.
“Kiệt Mạc Tư lão gia! Ngài tỉnh rồi!” Duy Lâm ở một bên lập tức tiến tới, đưa một bát đựng chất lỏng màu xanh lục tới trong miệng lão.
“Ẩu…” Trong bát chất lỏng màu xanh lục còn trôi nổi không ít rễ cây và vật thể tương tự côn trùng, một mùi vị cực kỳ buồn nôn giống nước ngầm phả vào mặt, suýt chút nữa đã khiến ông lão này lại hôn mê bất tỉnh.
“Đây là gì?” Sau khi bị ép uống hai ngụm, Kiệt Mạc Tư rốt cục nắm lấy cơ hội, đẩy chén lớn trên tay Duy Lâm ra.
Lão xin thề dù mình có chết cũng không muốn ngửi thứ này thêm nữa!
“Là một ít thảo dược mà Lôi Lâm đại nhân dặn ta nấu, rất có ích đối với thương thế của ngài!” Vẻ mặt Duy Lâm đầy ý tốt lần thứ hai đưa bát tới.
“Không! Thật sự đa tạ lòng tốt của cậu! Nói như thế thì chúng ta thực sự đang ở trong cửa hàng của Lôi Lâm tiên sinh sao? Tiểu thư thế nào rồi?”
Kiệt Mạc Tư vội vàng hỏi.
“Ngài yên tâm! Giản Ny rất an toàn!” Duy Lâm hơi nghi hoặc một chút hỏi: “Chẳng qua, có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Đối với tao ngộ của đám người kia, hắn cũng phi thường hiếu kỳ, nhưng hắn không tiện trực tiếp đánh thức Giản Ny đang hôn mê, bởi vậy bây giờ còn có chút mơ hồ.
“Còn có thể có chuyện gì?” Khóe miệng Kiệt Mạc Tư mang theo cười khổ, nói ra chuyện hai người chú của Giản Ny sắp xếp chuyện phục kích trên đường.
“Quá đáng ghét!” Duy Lâm tức giận bất bình ồn ào, lập tức nện một quyền trên bàn.
Đùng! Trong lúc vô tình sức mạnh bùng lên, trong nháy mắt đã khiến cái bàn bằng gỗ chia năm xẻ bảy lên.
Mà âm thanh lớn này cũng đưa tới một người khác.
“Lôi Lâm tiên sinh, lần này thực sự là đa tạ!” Sau khi nhìn thấy Lôi Lâm đi vào, Kiệt Mạc Tư cố gắng giẫy giụa muốn đứng dậy hành lễ.
Lão biết rõ bản thân mình bị thương nặng thế nào, và lão cũng biết rõ đó đều là thương thế do học đồ cấp ba lưu lại.
Mà có thể tiện tay chữa trị loại thương thế này, thân phận của Lôi Lâm đã rõ ràng.
“Kiệt Mạc Tư ông còn bị thương, chuyện như vậy cứ miễn đi!” Trên mặt Lôi Lâm mang theo ý cười ôn hòa, lại gõ gõ đầu Duy Lâm.
“Chúng ta đi ra ngoài trước, để Kiệt Mạc Tư tiên sinh nghỉ ngơi một lúc…”
“Ồ! Không sai!” Duy Lâm như vừa tình giấc chiêm bao vôi đứng lên, trước khi đi ra cửa, hắn còn quay đầu lại, an ủi: “Kiệt Mạc Tư lão gia, ngài cứ yên tâm ở đây dưỡng thương tốt lên, nơi này của chúng ta rất an toàn…”
“Đương nhiên! Ta hoàn toàn không nghi ngờ gì chuyện này!”
Kiệt Mạc Tư hồi đáp, nếu như ở nơi của một phù thủy chính thức mà còn chưa an toàn? Trên thế giới còn có thể có chỗ nào chân chính an toàn sao?
Không chỉ như vậy, nếu như Lôi Lâm đồng ý trợ giúp bọn hắn, dù là hai người chú của Giản Ny hay những kẻ tham lam khác, đều nhỏ bé giống hạt bụi thôi.
“Chẳng qua, phải lấy thứ gì mới có thể khiến Lôi Lâm tiên sinh đồng ý ra tay đây?” Kiệt Mạc Tư rơi vào trầm ngâm
Thông qua đoạn thời gian tìm hiểu, lão tự nhận là đã hiểu một chút đối với Lôi Lâm.
Lôi Lâm đại nhân trong lòng lão quái gở, kiêu ngạo, đồng thời phi thường chán ghét phiền phức, thậm chí rất ít xuất hiện ở nơi công cộng, đồ vật thế tục đối với hắn chỉ là mây bay.
Ngoại trừ mỗi ngày huấn luyện Duy Lâm, hầu như không nhìn thấy Lôi Lâm có bất kỳ trò tiêu khiển nào khác.
“Duy Lâm! Đúng rồi! Duy Lâm!” Kiệt Mạc Tư mạnh mẽ vỗ tay một cái, từ trong đôi mắt bắn ra tia sáng…
“Nói đi! Có chuyện gì?”
Mà ở ngoài, Lôi Lâm nhìn Duy Lâm đầy bụng tâm sự, một đường đi theo chính mình tới sân huấn luyện, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Đại nhân! Ta muốn cáo từ một khoảng thời gian, hộ tống Giản Ny tiểu thư đến đô thành đông vực!”