Chương 544: Xe tiện lợi (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,305 lượt đọc

Chương 544: Xe tiện lợi (1)

Giọng nói của thiếu niên đầy kiên định, hai tay nắm chặt, sắc mặt đỏ lên, còn có một loại ánh sáng lúc ẩn lúc hiện từ trên người hắn không ngừng bắn ra.

“Kiên định như thế? Sẽ không đổi ý sao? Một khi cậu đi đô thành đông vực, ta không nhất định sẽ tiếp tục dạy cậu nữa!”

Trên mặt Lôi Lâm mang theo vẻ trêu tức.

“Một đại kỵ sĩ không đáng kể chút nào, trong gia tộc Giản Ny là có thể tìm được cả đống! Trước tiên không nói tới những nguy hiểm có thể lấy đi cái mạng nhỏ cậu trên đường, chỉ là sau khi đưa Giản Ny trở về, tiếp theo cậu chuẩn bị làm cái gì? Ở lại Áo Cổ Tư gia tộc làm một tên đội trưởng hộ vệ? Hoặc là càng thảm hại hơn, đi làm lính đánh thuê?”

“Những thứ này đều là việc cậu nghĩ kỹ rồi sao?”

Lôi Lâm đặt câu hỏi.

Sắc mặt Duy Lâm hơi trắng bệch, nhưng giọng nói vẫn kiên định như cũ: “Những chuyện này ta đều hiểu rõ ràng! Nhưng mà. . . Nhưng mà, nếu như không đưa Giản Ny an toàn đưa về nhà, trong long ta sẽ bất an cả đời, ta có thể cảm nhận được điểm ấy rất rõ ràng. . .”

“Được! Cậu có thể rời đi, nhưng từ đó về sau không nên quay lại!”

Lôi Lâm nhìn đồ chơi của mình bắt đầu tăng cao tinh thần trọng nghĩa, lạnh nhạt nói câu rồi trở lại phòng của mình.

Ầm!

Cửa lớn đột nhiên khép lại, chỉ có Duy Lâm vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó.

“Duy Lâm! Cảm ơn anh!” Vào lúc này, một bàn tay nhỏ lạnh lẽo kéo lấy bàn tay lớn đầy vết chai của Duy Lâm.

“Giản. . . Giản Ny, vừa nãy. . .” Duy Lâm lắp ba lắp bắp nói chuyện.

Một ngón tay lạnh lẽo lại mang theo mùi thơm che lên cánh môi Duy Lâm.

“Không cần nói gì cả!”

Giản Ny lẩm bẩm vừa nói, tựa đầu trên bả vai Duy Lâm.

“Nhớ khi còn bé, em thích nhất là dựa đầu vào vai phụ thân đại nhân, hiện tại, có thể xin anh cho em mượn vai dựa một hồi sao?”

“Đương. . . Đương nhiên, đây là vinh hạnh. . .” Duy Lâm ngơ ngác đứng ở nơi đó. Chóp mũi ngửi mùi thơm từ mái tóc của Giản Ny, cả người cứng ngắc không dám động đậy.

. . .

Một đêm trôi qua, Duy Lâm nhìn giai nhân đã đi xa từ lâu. Còn có một mảnh thấm ướt trên bả vai, càng lộ ra vẻ cười khổ.

“Lên đường đi!”

Trên một chiếc xe nhỏ, Duy Lâm mặc vải bố ráp, trang phục giống một người chăn ngựa, mà Giản Ny cùng Kiệt Mạc Tư đều bị hắn giấu trong xe vận tải.

Trên đỉnh xe vận tải có bốn góc, còn đặt bốn cây đuốc lớn, xua tan bóng tối chung quanh.

“Yên tâm! Bọn hắn không nhất định sẽ phát hiện ra hai người đâu!” Duy Lâm còn đang cố gắng an ủi hai người ngồi sau.

Giản Ny và Kiệt Mạc Tư ngồi trong xe nhìn nhau cười khổ một tiếng.

Bởi bệnh tình của hầu tước đại nhân rất cấp bách, sau khi thương thế của Giản Ny cùng Kiệt Mạc Tư thoáng ổn định lại đã lựa chọn tiếp tục lên đường.

Nhưng lính đánh thuê và người mạo hiểm ở Bá Đặc trấn nhỏ trải qua mấy lần trước đã tổn thất hầu như không còn. Hiện tại lại rõ ràng có người đang ngăn chặn xa đội của Giản Ny, còn có ai không sợ chết dám xông lên?

Thậm chí, ngay cả Nam tước đại nhân, sau khi tổn thất một tên kỵ sĩ và phần lớn binh lính tinh nhuệ, đã hối hận đến xanh ruột rồi, bây giờ nhìn đám người Giản Ny lại càng có cảm giác như nhìn ôn thần.

Theo hắn, tai tinh Giản Ny kia sớm đi sớm tốt, chỉ cần không xảy ra chuyện trong lãnh địa của mình thì chẳng có bất cứ quan hệ gì với hắn cả.

Loại thái độ này lại càng thêm rõ ràng sau khi nhận được một phong thư nặc danh được gửi từ đô thành đông vực, thậm chí trực tiếp từ chối thỉnh cầu gặp mặt của Giản Ny.

Lúc này lãnh địa phong kiến tương tự như từng nước nhỏ độc lập, sau khi nhìn thấy thái độ của Nam tước đại nhân đều như vậy thì toàn bộ cư dân ở Bá Đặc trấn nhỏ cũng không dám lại cho đám người Giản Ny bất kỳ sự giúp đỡ gì.

Ngay cả chiếc xe nhỏ lần này vẫn là Duy Lâm vất vả dùng giá cao hơn giá thị trường gấp ba lần mới mua về được.

Ngay cả việc này đối phương cũng nói rõ là chỉ bán cho Duy Lâm, không hề có một chút quan hệ nào cùng Giản Ny.

Đối với chút bố trí sơ sài này của Duy Lâm, bọn họ càng không có bất kỳ tự tin nào!

Chẳng qua, còn có thể thế nào nữa?

Nhìn cửa hàng Hỏa Diễm Và Chùy Sắt vẫn đóng chặt cửa, trong mắt Giản Ny cùng Kiệt Mạc Tư lóe lên vẻ thất vọng. Mà vẻ mặt Duy Lâm càng thêm âm u.

Nhưng hắn khẽ cắn răng, nhìn Giản Ny phía sau một chút rồi giơ roi lên!

Đùng!

Xe nhỏ bắt đầu chậm rãi di động trên con đường, chở ba người dần dần rời xa trấn nhỏ này.

“Chờ đã, ta có thể lên xe đi nhờ một đoạn đường sao?”

Ngay khi Duy Lâm nhìn trấn nhỏ dần dần biến thành điểm đen trong tầm nhìn, trong lòng tràn ngập bàng hoàng đối với tương lai, một giọng nói vang lên bên đường, chẳng khác nào tiếng trời.

“Ông. . . Ông chủ!”

Duy Lâm dụi dụi con mắt của mình, nhìn Lôi Lâm mặc trang phục màu đen, đeo một bọc nhỏ đứng bên đường, trên mặt hắn không ngừng hiện ra vẻ hổ thẹn, hưng phấn, còn có an tâm.

“Lôi Lâm đại nhân! Ngài có thể đến thực sự là cảm kích vạn phần!”

Vào lúc này, Giản Ny cùng Kiệt Mạc Tư trực tiếp từ trong xe đi ra, sau khi nhìn thấy Lôi Lâm, trên mặt hai người đều có sự vui vẻ như trút được gánh nặng.

Dưới cái nhìn của bọn họ, nệu vị Lôi Lâm tiên sinh sâu không lường được này ra tay, vậy còn có gì cần lo lắng đây?

Thậm chí, dưới đáy mắt hai người Kiệt Mạc Tư này còn có một tia vui mừng lóe lên.

Thông qua Duy Lâm, bọn họ thành công lôi kéo vị Lôi Lâm tiên sinh vô cùng có khả năng là phù thủy chính thức đang ẩn cư này, sau này sẽ có tác dụng phi thường to lớn đối với mưu tính sau khi bọn họ trở lại đô thành!

Đối với chút kế vặt này của bọn hắn, Lôi Lâm không cần nhìn cũng đoán được rõ ràng, nhưng hắn không hề biểu hiện ra, chỉ để Duy Lâm cung kín mời hắn lên xe.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right