Chương 548: Khống chế (1)
Lực lượng tinh thần và pháp lực của phù thủy đều có hạn.
Cho dù nắm giữ sức mạnh siêu phàm, cũng sẽ bị tự nhiên hạn chế.
Dù Kiệt Mạc Tư là một vị học đồ cấp ba, nhưng chỉ cần đối đầu với hơn một trăm binh lính tinh nhuệ thì cũng chỉ có một con đường là tạm thời lui lại.
Số lượng người của đối phương hơn quá nhiều, cho dù đứng xếp hàng bảo lão giết, với chút lực lượng tinh thần và pháp lực đáng thương của lão cũng không đủ để tiêu hao.
Mà một khi những binh sĩ này đổi thành kỵ binh thì sao?
Ở trong lòng Kiệt Mạc Tư đã nổi tuyệt vọng, bị đông đảo kỵ binh vây quanh, lão chỉ có thể lợi dụng ma hóa vật phẩm để thoát đi, muốn giải cứu Giản Ny cũng không được.
“Chẳng qua có Lôi Lâm đại nhân ở đây! Chắc sẽ không sao chứ!”
Kiệt Mạc Tư liếc mắt nhìn Lôi Lâm vẫn còn đang nhắm mắt, ép buộc chính mình bình tĩnh lại.
Phù thủy chính thức đánh nhau đến người sống ta chết cùng người bình thường tạo thành quân đội còn chưa từng xảy ra trong lịch sử ở Ám Cực Vực.
Dù sao sẽ không có lãnh chúa nào ngu xuẩn đến mức khiêu khích một vị phù thủy chính thức.
Đồng thời, đối với phù thủy chính thức, dùng một lời nguyền rủa là có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của gia chủ phía sau những quân đội này, cần gì phải uổng phí thời gian của chính mình ở đây?
Nếu như Lôi Lâm đại nhân đúng là một vị phù thủy chính thức, bọn họ nhất định có thể hữu kinh vô hiểm vượt qua chuyến này.
Kiệt Mạc Tư âm thầm tự đồng viên mình, lập tức nghe thấy giọng nói của Duy Lâm có chút sốt sắng, thậm chí là run rẩy: “Các ngươi là người nào?”
Tuy rằng đã trở thành đại kỵ sĩ, nhưng Duy Lâm rõ ràng chưa điều chỉnh xong tâm thái, sau khi nhìn thấy quân đội dày đặc khí lạnh, tâm thái của một tiểu thị dân lại chiếm đầy trái tim.
Nghe tiếng chiến mã hí vang, từ trong đội ngũ kỵ sĩ lộ ra một lỗ hổng, một ông lão mặc áo choàng màu đen, trên mặt còn có dấu ấn khô lâu ung dung đi ra.
“La Đức, quả nhiên chính là mày! Lại dám thuyên chuyển trú quân. Mày không sợ phải chịu trừng phạt sao?” Vẻ mặt Kiệt Mạc Tư phi thường kỳ quái, có phẫn nộ, cũng có tiếc hận. . .
“Anh trai thân ái! Đương nhiên là ta!” La Đức cười gằn.
“Ca ca?” Lúc này Duy Lâm mới ngạc nhiên phát hiện. Nếu như bỏ đi dấu ấn dữ tợn trên mặt La Đức kia, kỳ thực nhìn khá giống Kiệt Mạc Tư.
“Chúng ta đều chỉ là người được phong của Áo Cổ Tư gia tộc mà thôi. Cần gì phải binh đao gặp lại?” Kiệt Mạc Tư đang làm nỗ lực cuối cùng.
“Kiệt Mạc Tư ca ca! Bởi vì ta muốn chứng minh là ta mạnh hơn ông! Dù là chủ quân mà ta lựa chọn cũng nhất định là tộc trưởng nắm giữ Áo Cổ Tư gia tộc!”
Trên mặt La Đức có vẻ hận thù rất sâu.
“Nếu như là vì chuyện khi còn bé thì tao xin lỗi, thậm chí có thể quỳ xuống! Nhưng La Đức, tuyệt đối không nên bước vào vòng xoáy này, nó sẽ hại chết mày. . .”
“Hê hê! Hiện tại nói những thứ lời nữa có tác dụng gì đâu?”
La Đức cười quái dị.
“Các ngươi thật là phiền!” Mà Lôi Lâm trên xe ngựa lại bất mãn nhíu mày.
Hắn đang suy tư cùng hoàn thiện kế hoạch của chính mình, thế mà lại đột nhiên bị tên La Đức này quấy rối, một luồng tà hỏa lập tức xuất hiện.
“Vị này chính là Lôi Lâm đại nhân phải không?”
La Đức cúi người chào thật sâu xuống, đối với người rất có thể là phù thủy chính thức đại nhân này, ngay cả hắn cũng không dám lười biếng và ngạo mạn.
“Đây là chuyện trong Áo Cổ Tư gia tộc! Đồng thời, gia tộc chúng ta Tây Cách Phất Lý Đức đại nhân cũng là một vị phù thủy cao quý, ngài ấy nhất định rất hy vọng có thể gặp gỡ ngài. . .”
“Không! Ông nói láo! Tây Cách Phất Lý Đức gia gia nhất định là bị các ông lừa gạt!”
Lôi Lâm còn chưa có phản ứng, Giản Ny lại nhảy lên giống như con mèo nhỏ bị giẫm trúng đuôi.
“Hóa ra phù thủy chính thức sau Áo Cổ Tư gia tộc gọi là Tây Cách Phất Lý Đức sao? Nhìn dáng vẻ thì có có lẽ là tổ tiên chung của hai bên nhân mã. . .”
Lôi Lâm đột nhiên có chút thương hại vị phù thủy này.
Hậu duệ của chính mình vì quyền lực mà đánh nhau, chắc ông ta cũng phi thường đau đầu nhỉ? Hoặc là, ông ta căn bản không để ý chút nào?
Dù sao, tuổi thọ của phù thủy vốn dài đằng đẵng, sau mấy đời thì chút tình thân giữa bọn hắn đối với gia tộc sẽ trực tiếp bị coi nhẹ.
“Ta mặc kệ Tây Cách Phất Lý Đức chống đỡ bên kia, nhưng ta thấy ông đang cản đường của ta! Hiện tại, lập tức tránh ra!”
Lôi Lâm trực tiếp quát lớn, một phù thủy cấp một, căn bản không thể khiến hắn có kiêng kỵ gì, ngược lại, thái độ của tên La Đức này khiến hắn phi thường phản cảm.
“Ây. . .” Loại thái độ này rõ ràng khiến La Đức dại ra, ông ta giống một kẻ ngu đứng ở nơi đó, vẻ mặt đều đỏ bừng lên.
Tất cả nỗ lực cùng hành động của ông ta trong mắt người ta chỉ giống chuyện cười.
“Đáng ghét! Lại là loại ngữ khí này! Lại là loại ánh mắt này! Giống ca ca khi còn bé như đúc. Dựa vào cái gì mà mọi thứ của lão đều mạnh hơn mình! Tất cả đồ tốt đều cho hắn!”
Con mắt La Đức trở nên càng ngày càng hồng.
“Đồng thời, Lôi Lâm kia rốt cuộc có phải là phù thủy chính thức hay không còn không rõ mà, rất có thể là do tiện nhân Giản Ny kia cố ý làm mình sợ!”
La Đức mạnh mẽ vung tay lên: “Tiến lên!”
Đông đảo binh lính nhận được mệnh lệnh lập tức xung phong.
“Dù mày là phù thủy chính thức thì thế nào? Đối mặt với nhiều kỵ sĩ như vậy, tinh thần lực của mày không phải vô cùng vô tận, sau khi làm xong chuyến này, cùng lắm thì mình sẽ trốn vào Áo Cổ Tư gia tộc hưởng phúc, dù sao cũng có Tây Cách Phất Lý Đức đại nhân che chở, mày còn có thể làm gì mình?”
La Đức nhìn chằm chằm vào Lôi Lâm, trên mặt hiện ra một vệt ửng đỏ không bình thường.