Chương 549: Khống chế (2)
“Đại nhân! Giản Ny! Các người đi trước!” Duy Lâm lập tức rút trường kiếm ra, cả người trướng lên một vòng, giống một người khổng lồ che trước xe ngựa.
Sau khi kẻ địch xung phong, hắn lập tức làm tốt chuẩn bị chiến đấu, đồng thời kích phát bí pháp kỵ sĩ mà Lôi Lâm dạy.
Mà tình huống khác thường của La Đức cũng lộ rõ trước mắt Lôi Lâm.
“Con ngươi giãn ra không bình thường! Tốc độ máu chảy trong não bộ tăng nhanh 34%! Đây là rõ ràng bệnh trạng tinh thần tổn hại!”
Nhìn vẻ mặt La Đức có chút điên cuồng, Lôi Lâm cũng dần hiểu được tại sao đối phương lại trắng trợn không kiêng dè như thế.
Học tập phù thủy là một chuyện vô cùng nguy hiểm, các loại thí nghiệm đều có khả năng lấy đi mạng nhỏ của phù thủy, mà phương pháp minh tưởng càng liên quan đến thức hải và tinh thần, một khi có chút sai lầm là có thể tạo thành rất nhiều hậu quả không thể cứu vãn.
Thức hải của La Đức kia rõ ràng đã chịu tổn hại khi đột phá học đồ cấp ba, không thể hoàn toàn khống chế tinh thần cùng tâm tình của chính mình, có vẻ hơi vẻ thần kinh.
Chẳng qua, tại sao La Đức phát rồ chỉ là việc nhỏ, Lôi Lâm cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức chuyển sự chú ý tới đám kỵ binh đang xung phong, khóe miệng cong lên lộ ra một tia khinh thường.
Đại quân kỵ binh xung phong có tổng cộng hai trăm người, chỉ sợ là đã chuyển toàn bộ lực lượng của Lý Lan Bảo tới, mỗi người đều mặc khôi giáp chất lượng tốt, trường thương và búa lớn trên tay bắn ra hàn quang sắc bén.
Hai trăm thiết kỵ đồng thời xung phong, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu khẽ chấn động lên, mà Duy Lâm đối mặt với uy thế này lập tức thật tay chân luống cuống giống một con kiến nhỏ.
Loại đội hình này, chính là phù thủy bình thường nhìn thấy đều phải hơi nhíu mày, nhưng đối với Lôi Lâm thì chỉ là đám gà đất chó sành thôi.
“Tại sao, các ngươi đều yêu thích dùng tư duy của phàm nhân để phỏng đoán phù thủy đây?”
Hắn khẽ thở dài một tiếng, trên tay bắn ra một điểm hào quang màu vàng đất rơi xuống mặt đất.
Ong ong! Điểm ánh sáng kia giống đom đóm, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể hoàn toàn thổi tắt.
Sau khi điểm sáng màu vàng rơi vào trên đất, lập tức biến mất không còn tăm hơi, giống như đã hoàn toàn dung hợp vào tầng đất, mà một vòng sóng chấn động cũng bắt đầu từ tản ra.
Ầm! Rầm rầm! Rầm rầm rầm!
Sóng gợn không ngừng lan rộng, thật giống quân bài Domino, uy lực tản ra càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí biến thành một trận địa chấn! ! !
Ào ào ào! Tầng đất nứt ra, phong ba trùng kích cực lớn trực tiếp va vào đám kỵ sĩ đang xung phong kia.
Thổ địa chung quanh trong nháy mắt giống sóng biển cuồn cuộn, không ngừng bắt đầu run rẩy.
“A!” “Địa chấn!” “Ngựa của ta!” “Cứu mạng, chân ta đứt rồi!”
Đổ nát bắt đầu từ kỵ sĩ tiên phong, sau đó khuếch tán đến toàn bộ đoàn ngựa.
Theo sóng trùng kích, đông đảo ngựa ngã xuống đất, khiến đám kỵ sĩ bị ngã xuống.
Tiếng xương nứt chói tai, tiếng ngựa hí lên, tất cả đều bị tiếng vang từ địa chấn to lớn che giấu đi, chỉ có Duy Lâm cùng Kiệt Mạc Tư là còn có thể miễn cưỡng nghe được một chút nhỏ.
Ầm ầm ầm!
Sóng trùng kích quét ngang đội ngũ kỵ sĩ xong, còn đang không ngừng lan về phía xa.
Mà toàn bộ vu thuật tiêu hao thậm chí còn không tới năm điểm lực lượng tinh thần!
Phù thủy nắm giữ sức mạnh dựa vào trí tuệ! Mà không phải sức mạnh! Vừa nãy Lôi Lâm chính là lợi dụng tính toán chặt chẽ, dùng một chút sức mạnh rất nhỏ để tác động tầng đất yếu nhất ở vỏ quả đất, sau khi trải qua nhiều tầng thay đổi cùng lan truyền, tạo thành hiệu quả khủng bố giống địa chấn.
Một đòn đánh ra người ngã ngựa đổ! Đội ngũ 200 kỵ sĩ bị diệt toàn quân, thương binh, tiếng rên rỉ, còn có chân cụt tay đứt trải rộng sân bãi, khiến cả người La Đức đều rơi vào trạng thái dại ra.
“Hắn. . . Hắn sao lại mạnh như vậy?”
La Đức ở trong lòng điên cuồng hét lên, lập tức không chút do dự quay đầu lao nhanh lên.
“Duy Lâm! Đi bắt lão trở lại!” Lôi Lâm chỉ tay đến La Đức! Nhưng Duy Lâm lúc này giống như đã choáng váng, ngơ ngác đứng bất động ở nơi đó.
“Còn không mau đi!” Lôi Lâm bắn ra ngón tay, một bàn tay trong suốt trong nháy mắt vỗ lên đầu Duy Lâm.
“Ồ! Tốt!” Duy Lâm như vừa tình giấc chiêm bao, vội đuổi theo La Đức.
“Lôi Lâm tiên sinh! Nha không! Lôi Lâm đại nhân! Thứ cho ta mạo muội, xin hỏi ngài. . . Đến cùng là phù thủy cấp mấy!”
Lúc này biểu hiện của Kiệt Mạc Tư biến thành phi thường trịnh trọng, làm một lễ tiết phù thủy long trọng nhất với Lôi Lâm, mà Giản Ny đứng sau cũng làm ra động tác tương tự.
“Ta! ?” Lôi Lâm cười khẽ, “Chỉ là một phù thủy cấp một vẫn bồi hồi ở cánh cửa cung điện chân lý mà thôi. . .”
“Hóa ra ngài đúng là một vị phù thủy chính thức đại nhân! Xin tha thứ vì sự thất lễ trước đó của chúng ta!”
Sau khi nghe được Lôi Lâm tự mình thừa nhận, Kiệt Mạc Tư và Giản Ny lập tức tỉnh táo lại, lần thứ hai hành lễ với Lôi Lâm, trong đôi mắt có vẻ hưng phấn rõ ràng không thể khống chế.