Chương 550: Quỷ Khấp Chi Lĩnh (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,128 lượt đọc

Chương 550: Quỷ Khấp Chi Lĩnh (1)

“Đại nhân! Ta đã bắt được ông lão này về!”

Sau khi Duy Lâm lên tiếng khoe khoang, một tiếng vang trầm nặng giống tiếng vật thể nặng rơi xuống đất vang lên.

“Được rồi, chúng ta đi ra ngoài gặp mặt người “Đệ đệ” của ông đi!”

Lôi Lâm cười cợt, đi ra ngoài trước, mà Kiệt Mạc Tư cùng Giản Ny giống tùy tùng theo ở phía sau.

Ở ngoài xe ngựa, trên tay Duy Lâm cầm một thanh kiếm thép lớn, y phục trên người có chút rách rưới, lộ ra bắp thịt rắn chắc, ở bên ngoài dường như còn có ánh sáng đặc thù lộng lẫy lấp lóe, đang nhìn chằm chằm một ông lão mặc quần áo màu đen trên đất.

Trên mặt ông lão này còn khắc một bộ xương màu đen, đây chính là La Đức vừa nãy chạy trốn.

Nếu bàn về thực lực, một học đồ cấp ba khẳng định sẽ không dễ dàng bị một đại kỵ sĩ như Duy Lâm bắt lấy như vậy, nhưng trước đó Lôi Lâm đã động tay động chân lên người La Đức, hơn nữa sau khi La Đức được chứng kiến sự khủng bố của Lôi Lâm cũng đã hoàn toàn đánh mất tự tin, mới dễ dàng bị Duy Lâm bắt tới nơi này như vậy.

“Đại nhân! Xử trí ông ta như thế nào?”

Duy Lâm dùng đại kiếm chỉ chỉ về phía La Đức, trên mặt lộ ra nụ cười không có ý tốt.

Nhưng Lôi Lâm biết rõ cách Duy Lâm làm người, tự nhiên biết Duy Lâm chỉ đang doạ La Đức thôi.

Nhìn vị đệ đệ lầm đường lạc lối của mình, vẻ mặt Kiệt Mạc Tư vô cùng phức tạp, mấy lần muốn nói lại thôi, dù sao, người làm chủ nơi này chính là Lôi Lâm! La Đức cũng bị học đồ của Lôi Lâm bắt được, quyền xử trí không nằm trong tay ông ta.

“Ngài. . . Ngài không thể giết ta!” La Đức thở hổn hển, trên người dường như bị một sợi dây thừng vô hình buộc chặt, rất nhiều máu xông lên khuôn mặt, khiến bộ mặt của ông ta đỏ tía.

“Ồ? Tại sao?” Lôi Lâm cười hỏi.

“Ta. . . Ta là người của Áo Cổ Tư gia tộc ! Nếu như ngài giết ta! Tây Cách Phất Lý Đức đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngài. . .” La Đức giãy dụa vừa nói.

“Nằm mơ đi!” Nhưng ông ta còn chưa nói hết lời đã bị Giản Ny trực tiếp đánh gãy.

Trên mặt cô gái hiện rõ vẻ khinh thường: “Ông chẳng qua chỉ là một người được phong của gia tộc chúng ta mà thôi, dù có là học đồ cấp ba, nhưng ông cảm thấy giữa một vị phù thủy chính thức và học đồ. Tây Cách Phất Lý Đức đại nhân sẽ lựa chọn thế nào?”

Câu nói này giống mũi tên nhọn đâm thẳng vào trái tim La Đức khiến sắc mặt của ông ta trong nháy mắt tái nhợt đi.

Lúc này người được lãnh chúa phong, chỉ cần không có lãnh địa thực tế. Nói dễ nghe một chút là thần tử, trên thực tế chính là người hầu cao cấp của Áo Cổ Tư gia tộc! Mà La Đức chính là loại này!

Đồng thời, dù là Tây Cách Phất Lý Đức cũng sẽ không vì một học đồ mà đắc tội với một phù thủy chính thức!

“E rằng trong lòng Tây Cách Phất Lý Đức gia gia, dù là hai người chú của ta, thậm chí cả cha của ta mà dám đắc tội với một vị phù thủy chính thức đại nhân, ngài cũng sẽ không chút do dự mà lôi đến đưa tạ tội với đối phương đâu!”

Thiếu nữ nhìn La Đức ngã dưới đất, trên mặt không những không có khoái ý khi báo được thù, trái lại còn có vẻ thương hại.

Quan hệ giữa Tây Cách Phất Lý Đức với bọn hắn đã rất xa rồi. Ngài ấy là tổ tiên cách ít nhất cách bảy, tám đời trở lên.

Đối với ngài ấy, dù là cha của Giản Ny hai hai người chú, hoặc là bất kỳ tộc nhân nào đến quản lý Áo Cổ Tư gia tộc, chỉ cần trên người người đó có huyết mạch Áo Cổ Tư gia tộc thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì!

Mà tộc nhân mất đi ràng buộc duy nhất là tình thân này, ảnh hưởng đối với Tây Cách Phất Lý Đức tuyệt đối không lớn như bọn hắn nghĩ.

“Phù thủy! Chỉ khi nắm trong tay lực lượng đủ lớn mới là tiền đề và cơ sở để quan hệ lẫn nhau!”

Giản Ny âm thầm nắm chặt nắm đấm, khát vọng đối với sức mạnh càng ngày càng mãnh liệt.

“Một ngày nào đó, mình cũng sẽ thăng cấp lên phù thủy chính thức! ! !”

Trong thời khắc này, Duy Lâm dường như đã nhìn thấy ánh sao trong đôi mắt của Giản Ny.

“Vậy tốt cuộc xử lý ông ta thế nào đây?” Duy Lâm gãi gãi đầu. Nhìn Kiệt Mạc Tư muốn nói lại thôi, có chút đau đầu.

“Thả ông ta đi đi!” Vào lúc này, Lôi Lâm đột nhiên mở miệng.

“Đại nhân!” Trên mặt Kiệt Mạc Tư mang theo vẻ kinh hỉ. Trực tiếp nửa xuống: “Ta thay tên đệ đệ vô dụng kia đa tạ ân đức của Đại nhân!”

Lão rõ ràng vẫn rất coi trọng một thân sinh đệ đệ của mình, nhưng thực tế làm chủ nơi này chính là Lôi Lâm, trong tình huống còn chứ thăm dò rõ rang ý đồ của Lôi Lâm, lão cũng không thể mạo muội mở miệng, gây rắc rối cho Giản Ny tiểu thư.

Bây giờ thấy Lôi Lâm thật sự thả La Đức, trong mắt của lão lập tức toát ra vẻ cảm kích.

“Nếu như Lôi Lâm đại nhân đều nói như vậy, ta tự nhiên cũng không có dị nghị gì!” Giản Ny cũng mở miệng, nhưng Kiệt Mạc Tư lại âm thầm cười khổ.

Ngữ khí này rõ ràng là có oán khí rất lớn đối với lão! Nhưng vì đệ đệ của mình, lão cảm thấy vẫn nên kiên trì một hồi.

Phì!

Một sợi dây thừng vô hình bị Lôi Lâm kéo vào tay, mà La Đức nằm trên mặt đất cũng có thể đứng thẳng lên.

“Đi đi! Đừng để ta gặp lại ông!”

Duy Lâm đẩy La Đức một cái, còn giơ cao trường kiếm trong tay như đang đe dọa.

Đối với đe dọa của Duy Lâm, La Đức hoàn toàn làm như không thấy, ông ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn kỹ ca ca Kiệt Mạc Tư của chính mình, rồi lập tức rời đi.

Từ đầu đến cuối, ông ta không dám lại nhìn thêm Lôi Lâm một chút.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right