Chương 552: Lạc đường
Bệnh tình của hầu tước Áo Cổ Tư đã vô cùng cấp bách, mà thời gian đã không còn nhiều rồi, nếu như không thể mau chóng mang búp hoa máu rồng về đến hầu tước trên tay, hắn phi thường có thể trực tiếp độc phát thân vong.
Mà đến lúc đó, hai người chú của Giản Ny e là sẽ trực tiếp nắm giữ quyền to của Áo Cổ Tư gia tộc!
Đây là việc Giản Ny tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Nhưng nếu để cô ta cùng Kiệt Mạc Tư đi ngang qua Quỷ Khấp Chi Lĩnhh? Ha ha! Đó chính là đi chịu chết mà thôi!
Bởi vậy, sau khi nghe thấy Lôi Lâm đồng ý, trong mắt Giản Ny cùng Kiệt Mạc Tư đều lóe lên vẻ vui mừng.
“Ồ! Đã biết rồi! Đi Quỷ Khấp Chi Lĩnhh đúng không? Danh tự này thật khó nghe!” Duy Lâm lẫm lẫm liệt liệt trở lại vị trí đánh xe, giơ cao roi đánh tới.
Là một dế nhũi, nhận thức duy nhất của hắn đối với thế giới chính là Bá Đặc trấn nhỏ và cánh đồng hoang vu ô đề, còn những nơi khác? Bởi giao thông hạn chế và tri thức thiếu thốn, hắn căn bản không biết gì.
Trên thực tế, đây thật sự là lần thứ nhất hắn đi xa nhà!
Theo tiếng ngựa hí, xe ngựa chở theo bốn người lộc cộc lên đường, chậm rãi lái vào địa vực được gọi là Quỷ Khấp Chi Lĩnhh.
Bởi vì Quỷ Khấp Chi Lĩnhh là một hung địa, ít có người tới, con đường đã sớm hoang phế, còn mọc đầy cỏ dại và bụi cây, Duy Lâm chỉ có thể miễn cưỡng từ nhận ra dấu vết của đường.
Khi xe ngựa dần dần đi sâu vào trong, một lớp sương mù cũng bắt đầu dần dần hiện lên.
Loại sương mù này lúc đầu vốn rất nhạt, nhưng không ngừng dày đặc, cuối cùng thậm chí chỉ có thể nhìn thấy cảnh sắc quanh xe ngựa trong vòng năm mét.
“Lôi. . . Lôi Lâm đại nhân! Sương mù quá lớn. . .” Duy Lâm giảm chậm tốc độ lại, nếu như dám chạy với tốc độ nhanh ở hoàn cảnh này, tuyệt đối là hành động tìm chết.
“Ta biết!”
Lôi Lâm xòe tay phải ra, một tia sương mù màu xám không ngừng xoay quanh trong bàn tay hắn, lúc thì tản ra, lúc lại tụ vào.
“Có khí tức lạnh lẽo âm hàn, đồng thời, không phải đơn thuần do hơi nước tạo thành. . .”
Lập tức hắn ra lệnh: “Chíp! Phân tích thành phần!”
“Keng! Thành lập nhiệm vụ, đang sưu tầm tư liệu sống, bắt đầu phân tích. . .” Chíp trung thực phản hồi.
Trong nháy mắt, một biểu đồ thành phần đã liền xuất hiện trước mắt Lôi Lâm.
“Thành phần chủ yếu của sương mù là nước, chiếm tỷ lệ 98. 2%, ngoài ra còn có muối vô cơ, an-bu-min, dung khuẩn môi. . .”
“Trải qua so sánh với cơ sở dữ liệu, phán đoán là nước mắt nhân loại! Xác suất 99. 99% ”
Chíp đưa ra một phán đoán khiến Lôi Lâm có chút giật mình, chẳng qua, khóe mắt Lôi Lâm lập tức hiện ra ý cười.
“Dùng nước mắt làm thành sương mù? Thú vị! Mình còn ngửi được khí tức của linh thể ở bên trong. . .”
“Lôi Lâm đại nhân, có chuyện gì sao?”
Giản Ny cùng Kiệt Mạc Tư nhìn Lôi Lâm, trong mắt mang theo vẻ lo lắng, quá trình phân tích vừa nãy đều thông qua chíp hoàn thành, người bên ngoài cũng chỉ nhìn thấy Lôi Lâm ngẩn ra, rồi khóe miệng lại lộ ra vẻ tươi cười.
Hung danh của Quỷ Khấp Chi Lĩnhh được xây dựng trên từng đống bạch cốt, lần này nếu không có Lôi Lâm là phù thủy chính thức tọa trấn. Giản Ny cùng Kiệt Mạc Tư căn bản không dám đi tắt qua nơi này.
Đồng thời, dù có Lôi Lâm, sau khi tiến vào Quỷ Khấp Chi Lĩnhh, Giản Ny cùng Kiệt Mạc Tư vẫn nâng cao cảnh giác. Một khắc cũng không dám lơ là.
“Lôi Lâm đại nhân! Sương mù quá lớn, ta lạc đường. . .”
Vào lúc này, xe ngựa dừng lại, Duy Lâm quay đầu lại nói, trên mặt mang theo vẻ áy náy.
“Chuyện này. . . Làm sao có khả năng?” Giản Ny cùng Kiệt Mạc Tư liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi ra ngoài xe ngựa, sau đó cả hai người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sơn.
Phía trước xe ngựa, con đường xuất hiện ba nhánh, giống chạc cây vòng vo, đi về các phương hướng khác nhau.
Mà một tấm biển báo đã gẫy mất một nửa, đã bị dây leo mọc đầy đứng bên đường.
Trên tấm biển dùng kiểu chữ màu đen đã phai màu viết mấy địa danh, đồng thời còn dùng mũi tên chỉ phương hướng.
” Phòng nhỏ của nữ sĩ khóc lóc, thiên đường của quỷ quái, của hàng Quỳnh Tư. . . Đây là địa danh quái lạ gì thế?” Trên mặt Giản Ny có vẻ nghi hoặc rõ ràng “Tuy rằng ta chưa từng tới nơi này, nhưng cũng xem qua địa đồ ở nơi này, vốn chỉ có một con đường, tuyệt đối không có phân nhánh gì. . .”
“Xem ra, chúng ta gặp phải phiền phức!” Kiệt Mạc Tư thở dài nói, trong lòng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó không biết sự khủng bố ở Quỷ Khấp Chi Lĩnhh sẽ hiện ra bằng cách nào, khiến bọn hắn không thể không luôn lo lắng đề phòng, nhưng hiện tại sau khi phiền phức xuất hiện, trái lại có cảm giác ung dung hơn không ít.
Chí ít, vấn đề khó khăn cũng đã xuất hiện rồi, bọn họ chỉ cần giải quyết nó là được!
“Hừ! Trò xiếc tẻ nhạt!”
Lúc này Lôi Lâm cũng đi ra, nhìn tấm biển chỉ hướng bên đường, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Một tia sáng màu đỏ trong nháy mắt từ dưới đáy con ngươi Lôi Lâm xẹt qua, cảnh tượng chung quanh trong nháy mắt biến hóa.
Sương mù trong nháy mắt biến thành nhạt đi, lộ ra các loại cây cối có đủ hình thù kỳ quái, mà vị trí cắm biển báo lúc trước, trên tấm biển lại xuất hiện đầy đầu lâu rắn độc cùng cóc bé nhỏ hình tam giác, che khuất chữ viết lúc đầu.
“Trình độ như thế này cũng chính là trò đùa của đám tiểu quỷ, thông qua ám chỉ và ảnh hưởng tinh thần cho người bình thường, thậm chí là cảm quan của học đồ, nếu như chỉ có trình độ như thế này, vậy thì quá khiến ta thất vọng rồi.”
“Tiếp theo ta sẽ chỉ đường, cậu dựa vào phương hướng đó để đi!” Lôi Lâm để Giản Ny cùng Kiệt Mạc Tư lên xe, còn mình lập tức đi đến vị trí cạnh người đánh xe.
“Được rồi! Đại nhân!”
Sau khi Lôi Lâm ngồi xuống bên người, Duy Lâm thở dài một hơi, nhất thời cảm thấy tâm tình trở nên ung dung hơn rất nhiều, “Đi đường nào đây?”
“Đều không đi, đi sang bên phải kia!”
Lôi Lâm cười gằn liếc ngã ba kia một chút, vào lúc này, trong tầm mắt của Lôi Lâm, ba lối rẽ đã biến mất toàn bộ không còn tăm hơi, biến thành ba hang động lớn bị rừng cây bao vây.
Nếu như xe ngựa lái vào nơi như thế này, nhất định sẽ càng ngày càng đi vào đường cụt, rời xa tuyến đường chính, thậm chí bị vây chết ở chỗ này.
“Nhưng mà nơi đó là nham thạch mà! Chúng ta đi qua đó thế nào được?” Duy Lâm sờ sờ đầu.
Phương hướng mà Lôi Lâm vừa chỉ lại chính là một khối nham thạch to lớn, ở phía trên còn mọc đầy rêu màu xanh lục, nhìn phi thường cứng rắn không thể phá vỡ.
“Đùng!” Duy Lâm còn chưa nói hết lời, trên đầu đã bị Lôi Lâm hung hang đánh cho một cái: “Ta bảo đi thì đi đi, phí lời nhiều như vậy làm gì?”
Duy Lâm kêu thảm một tiếng, nhưng do quá trình huấn luyện lâu dài tới nay khiến hắn như phản xạ có điều kiện lập tức dựa theo chỉ thị của Lôi Lâm để làm.
Xe ngựa chậm rãi khởi động, dường như sắp đâm vào nham thạch cao mười mấy mét kia.
“Này này! Còn có năm mét nữa là chúng ta sẽ va vào, có phải nên ngừng một hồi?”
Duy Lâm vừa đánh xe vừa liên tục hỏi Lôi Lâm, nhưng cũng không được đáp lại, Duy Lâm cũng chỉ có thể cắn răng đánh tuấn mã tiến lên.
“Ba mét! 1 mét!” Duy Lâm liên tục kêu lên đầy sợ hãi, cuối cùng thẳng thắn nhắm mắt lại.
BA!
Con ngựa đi đầu va vào đá tảng, nhưng tiếng va chạm và kêu thảm trong dự liệu cũng không truyền đến.
Duy Lâm ngạc nhiên mà mở mắt ra, lập tức nhìn thấy tình cảnh quái quỷ!
Ở phía trước xe ngựa, đầu hai con ngựa đã đưa toàn bộ vào trong tảng đá, nhìn tình cảnh này giống như bị đá tảng nuốt rồi vậy.
Vị trí đá tảng nuốt còn đang không ngừng di chuyển, từ đầu, tới cổ, một đường đến lưng ngựa, đuôi ngựa, cuối cùng đến Duy Lâm ngồi trước xe ngựa.
“A!” Duy Lâm theo bản năng đưa tay phải ra, chặn trước mặt mình, lập tức cảm giác trước mắt sáng choang.
“Ba!” Cảm giác giống như xuyên qua một tầng nước, Duy Lâm có chút ngạc nhiên nhìn cảnh sắc hai bên.
Sau khi xuyên qua đá tảng, sương mù màu xám đã tản đi rất nhiều, dựa vào đuốc trên đỉnh xe đích và thể chất kinh người của đại kỵ sĩ, Duy Lâm đã có thể thấy cảnh vật mấy chục mét mặt chung quanh.
Hai bên đường đều là một loại cây bạch dương màu đen, mọc phi thường chỉnh tề, ở chính giữa là một đường nhỏ, xe ngựa đang mặt chậm rãi chạy trên đường này, mà ngã ba đường trước kia cũng hoàn toàn biến mất không thấy.
“Lẽ nào, vừa nãy chúng ta đều trúng một loại ảo thuật kỳ dị sao?” Vào lúc này, Kiệt Mạc Tư thân là học đồ cấp ba đã phản ứng lại.
Nhưng Lôi Lâm cũng không có trả lời vấn đề của lão, ngược lại, sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị, càng thận trọng hơn so với khi nhìn thấy ngã ba đường.
“Phương hướng sai rồi! Vừa nãy ta nhìn thấy cũng không phải cảnh tượng như vậy!”
Trong quan sát vừa nãy, Lôi Lâm nhìn thấy con đường chân thực hẳn là một đường nhỏ uốn lượn đầy bụi gai, mà không phải con đường có cây bạch dương màu đenchỉnh tề.
“Lẽ nào vừa nãy mình cũng bị ảo giác ảnh hưởng?” Vẻ mặt Lôi Lâm một hồi khó coi.
Trong lòng khiếp sợ còn vượt xa biểu hiện bên ngoài, hiện tại hắn là một vị thuật sĩ cấp hai! Tuy rằng thực lực bị giảm, nhưng cũng không phải linh thể có thể mê hoặc cảm quan.
“Chíp! Quét hình địa hình chung quanh!”
Lôi Lâm lập tức ấn lên huyệt thái dương của chính mình, phát ra mệnh lệnh, trong đôi mắt bắn ra một tia sáng màu xanh lam.
“Keng! Nhận được nhiệm vụ! Bắt đầu quét hình!”
“Cảnh cáo! Cảnh cáo! Xuất hiện quấy rầy không biết, lần quét hình này không thể thành công! Sau 1 giây sẽ lần thứ hai tiến hành. . . Kaka. . .”
Chíp phản hồi lại, sau đó âm thanh của nó cũng bắt đầu biến hình, thật giống như máy thu thanh bị kẹt băng từ và tín hiệu không tốt, nên phát ra tiếng toa toa.
Tiếng chói tai càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một tiếng phụ nữ khóc chói tai.
“Ô ô. . .”
Âm thanh này chiếm cứ đầu óc Lôi Lâm, khiến đầu của hắn đều có chút choáng váng lên.
“Các ngươi nghe được sao? Hình như ta nghe được có tiếng phụ nữa khóc!”
Mà ở bên ngoài, Duy Lâm cũng lẩm bẩm nói một câu, lập tức được Giản Ny và Kiệt Mạc Tư đđáp lại: “Chúng ta cũng thế!”
“Ở nơi đó!” Kiệt Mạc Tư đột nhiên chỉ vào ven đường.
Lôi Lâm lập tức nhìn lại, dưới một cây Bạch dương mục nát, một người mặc váy dài màu đen nữ đang ngồi trên mặt đất nức nở.
“Âm thanh này! Âm thanh này! Là Mã Toa! Ta sẽ không nhớ lầm!”
Vẻ mặt Kiệt Mạc Tư phi thường kỳ quái, lập tức nhảy xuống xe ngựa, vọt tới cạnh người phụ nữ kia.