Chương 555: Đô thành Đông Vực (2)
“A! Đây là nơi nào?”
Mà sau khi rời đi quỷ khấp, Duy Lâm cũng bưng đầu tỉnh lại.
“Thế nào? Còn có ấn tượng trước khi hôn mê sao?” Lôi Lâm vung roi ngựa, cũng không quay đầu lại hỏi.
“Không nhớ rõ lắm, hình như chúng ta xuyên qua một vùng sương mù, sau đó gặp phải một người phụ nữ, đúng không?” Trên mặt Duy Lâm tràn ngập vẻ mê man.
Lập tức, trong tay hắn bị nhét một cái roi ngựa.
“Cậu tỉnh rất đúng lúc! Thay ta đánh xe đi!”
Lôi Lâm nhét roi ngựa vào trong tay Duy Lâm, sau đó bắt đầu hưởng dụng sức lao động miễn phí.
Duy Lâm có tố chất thân thể là đại kỵ sĩ, vì thế hắn tỉnh lại trước Giản Ny, mà Giản Ny dù gì cũng là học đồ cấp một, cô ta cũng tỉnh lại ngay sau Duy Lâm.
“Phản ứng rất tốt!”
Lôi Lâm nhìn Giản Ny còn nằm trên sàn xe làm bộ hôn mê, một tay lại lén lút chạm lên chiếc nhẫn, thì tán thưởng một tiếng.
“Hóa ra là Lôi Lâm tiên sinh!” Thân thể Giản Ny run lên. Mở mắt ra, “Ta còn tưởng rằng là người xấu đây!”
Lập tức, cô ta xốc cửa sổ xe lên. Nhìn thấy bên ngoài đã không có sương mù xám.
“Chúng ta đã rời đi Quỷ Khấp Chi Lĩnhh sao? Kiệt Mạc Tư đây?”
“Đúng! Nơi này đã là Áo Lợi Phất bình nguyên, mà căn cứ vào địa đồ thì chúng ta chỉ cần đi thêm tầm hai ngày là có thể nhìn thấy đô thành của đông vực!”
Lôi Lâm chậm rãi gật đầu, “Còn Kiệt Mạc Tư! Tốt nhất là cô nên chuẩn bị tâm lý…”
Chỉ chốc lát sau, Duy Lâm ở bên ngoài đánh xe ngựa nghe thấy Giản Ny kinh ngạc thốt lên rồi lại đầu thống khổ khóc eoongs: “Không! Không phải như vậy! ! Anh nói dối! ! !”
Oành! ! Cửa xe mở ra, lộ ra Giản Ny mặt đầy nước mắt.
“Giản Ny! Em…” Duy Lâm nhìn Giản Ny thương tâm như thế, tay chân hơi có chút luống cuống.
“Ô oa…” Giản Ny nhào vào hơi có chút Duy Lâm trong lồng ngực, bắt đầu khóc lớn.
...
Ám Cực Vực tổng cộng phân chia làm năm vựa là đông tây nam bắc, còn có trung bộ, mà đô thành đông vực chính là thành thị phồn hoa nhất và là vị trí trung tâm về chính trị, kinh tế của toàn bộ ám cực đông vực.
Đông đảo quý tộc thế gia đều thiết lập tổng bộ ở đây, tạo thành hội nghị quý tộc liên hợp, nắm giữ phần lớn quyền lực của ám cực đông vực.
Thậm chí, ở nơi không muốn người biết còn có lượng lớn phù thủy nghiên cứu sẽ cùng học phái tồn nơi này, khiến nơi này trở thành một địa điểm quan trọng yếu của phù thủy.
Ở trung tâm đô thành còn có Thái Dương thạch lớn cỡ một ngọn núi nhỏ, mang đến ánh sáng vĩnh hằng cùng nhiệt lượng cho toàn bộ địa vực nơi này!
” Tường thành thật cao!”
“Tường thành thật cao!”
Mà ngày đó, bên dưới đô thành đông vực, có một tên nhà quê há hốc mồm vì tường thành cao lớn ở đây.
“Được rồi!” Lôi Lâm hung hang dùng kiếm gõ lên trên đầu Duy Lâm, để hắn đình ngừng hô to gọi nhỏ.
Đô thành đông vực tuy rằng rất lớn, nhưng Lôi Lâm đã từng sinh sống ở Bất Dạ Thành thì cũng chỉ là chuyện thường, nhưng Duy Lâm làm như vậy khiến Lôi Lâm cảm thấy có chút xấu hổ.
“Mặt mũi của ta đều bị cậu làm mất hết rồi!” Hắn quát lớn.
Nghe vậy, Duy Lâm vuốt đầu, lại nhìn cư dân chung quanh vẫn đang vây xem, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ chỏ chỏ hắn thì mới hơi ngượng ngùng cười: “Đại nhân! Từ khi ta sinh ra đến giờ. Thực sự là chưa từng thấy tường thành lớn như vậy, xin lỗi…”
Lôi Lâm không nói gì. Nếu không phải người ở nơi này quá nhiều, hắn thật sự muốn giết Duy Lâm.
“Hì hì… Lôi Lâm đại nhân, Duy Lâm chỉ từng ở Bá Đặc trấn nhỏ, đột nhiên thấy nơi này nên cảm khái cũng là chuyện bình thường!”
Lúc này, Giản Ny vẫn luôn chìm đắm trong bi thương cũng bị dáng vẻ này của Duy Lâm chọc cười, cô vừa che miệng cười trộm, vừa nói giúp Duy Lâm một câu.
Nhưng thấy Giản Ny như vậy, Duy Lâm lại có chút lúng túng cúi đầu đứng ở một bên, cũng không làm ra cử động gì khó coi nữa.
Dù sao, ở trước mặt cô gái mình thích, Duy Lâm vẫn muốn giữ chút phong độ.
“Được rồi! Nếu như đã an toàn đưa Giản Ny tiểu thư tới đây, chúng ta cũng có thể tách ra ròi!”
Trong thùng xe trở nên trầm mặc, mà Lôi Lâm lại cười nhạt nói với Giản Ny.
“Cái gì?” “Cái gì?” Hai tiếng kêu kinh ngạc thốt lên từ trong miệng thiếu niên thiếu nữ.
“Làm sao… Làm sao có thế? Như thế quá đột nhiên!” Duy Lâm luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được.
“Lôi Lâm đại nhân! Xin ngài tới Áo Cổ Tư gia tộc chúng ta chơi, cha của ta nhất định cũng rất hi vọng gặp gỡ ngài, còn có Duy Lâm!”
Giản Ny cắn môi.
“Từ đầu lên xe ta đã nói, chỉ là tiện đường đến đô thành mà thôi!”
Vẻ mặt Lôi Lâm ôn hòa mà kiên định, “Còn Duy Lâm, cậu có thể cùng Giản Ny trở về! Đồng thời, đã có người tới đón!” Khóe miệng hắn lộ ra vẻ tươi cười.
Đạp đạp! !
Sau khi Lôi Lâm dứt tiếng, tiếng vó ngựa từ trong cửa thành lao ra, đó là một đội kỵ sĩ mặc khôi giáp màu trắng, ngay cả vật cưỡi đều là tuấn mã thuần màu trắng, trên đầu bọn họ đeo trang sức gắn lông chim màu trắng, khải giáp trên người không nhiễm một hạt bụi, thậm chí ngay cả ngựa đều không có một tia tạp sắc!