Chương 554: Đô thành Đông Vực (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,603 lượt đọc

Chương 554: Đô thành Đông Vực (1)

Bọ cánh cứng màu đen bao trùm toàn bộ trên người Lôi Lâm, dường như mặc vào cho hắn một tầng áo khoác màu đen dày đặc.

Vô số bọ cánh cứng gặm nuốt trên người Lôi Lâm, hàm rang và vảy màu đen đụng nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Trên người Lôi Lâm bốc lên vầng sáng màu đen, một tầng bọ cánh cứng bị chấn động mà rơi xuống, nhưng lập tức bọn chúng lại mở rộng đôi cánh, bò đến trên người Lôi Lâm.

Cuối cùng, những bọ cánh cứng này thậm chí còn Lôi Lâm bò tới vị trí cuối cùng lộ ra ngoài—— con mắt, muốn hoàn toàn nhấn chìm hắn trong biển trùng.

“Tính sai rồi!” Lôi Lâm không nghĩ tới những bọ cánh cứng màu đen này sẽ khó dây dưa như vậy, hiện tại muốn vận dụng kịch độc chi đảm cũng không kịp!

“A! ! ! Sao mình có thể chết ở chỗ này? ? ?”

Dưới đáy lòng Lôi Lâm điên cuồng gầm lên, mà vào lúc này, Khoa Mạc Âm cự xà huyết mạch trong thân thể hắn bắt đầu kịch liệt sôi trào lên.

Con ngươi Lôi Lâm trong nháy mắt biến thành thụ đồng màu hổ phách, ngửa mặt lên trời rít gào lên.

“Hống hống hống! ! !”

Dữ tợn! Khủng bố! Giống như một loài săn mồi trên đỉnh chuỗi thức ăn thời thượng cổ sống lại, một luồng khí tức tà dị đến cực điểm, đồng thời cũng khủng bố đến cực điểm mục nhiên từ trên người Lôi Lâm tản ra!

Luồng khí màu đen tụ lại phía sau hắn, biến thành một hư ảnh Khoa Mạc Âm cự xà cũng ngửa mặt lên trời gào thét.

Ầm ầm!

Trong tiếng gào thét này, giáp trùng màu đen đang bịt kín trên người Lôi Lâm trong nháy mắt bị hất văng ra, biến thành bột phấn màu đen giữa không trung.

Tiếng gào Lôi Lâm còn chưa ngừng, lực lượng và tâm tình trong huyết mạch đang tùy ý phát tiết.

Răng rắc! Răng rắc!

Ngoài thế giới tấm gương che kín vết rách, rồi lập tức ầm ầm nổ tung, lộ ra một không gian hư vô.

“Vù vù…” Lôi Lâm dừng rít gào lại, không ngừng thở hổn hển.

Vừa nãy đứng trước bước ngoặt sinh tử, Khoa Mạc Âm cự xà huyết mạch trong cơ thể hắn hoàn toàn bạo phát, mang đến gánh nặng cho thân thể của hắn.

Mà lúc này chung quanh hắn chỉ có một mảnh tối đen thâm thúy, trên mặt đất phủ kín thi thể của giáp trùng màu đen.

Vù vù! ! !

Đột nhiên, những thi thể bọ cánh cứng màu đen kia trôi nổi giữa không trung, tạo thành một khuôn mặt phụ nữ màu đen: ” Thuật sĩ huyết mạch Khoa Mạc Âm cự xà thượng cổ? Tao ngửi được trên người mày mùi vị linh hồn làm người khác buồn nôn!”

Đôi môi trên khuôn mặt nhúc nhích, dùng Byron cổ ngữ để nói.

“Xem ra nó yêu thích thuần khiết linh hồn nhân loại nhân loại. Mà huyết mạch thuật sĩ không chỉ có huyết mạch trên người, ngay cả linh hồn cũng bị ảnh hưởng, bởi vậy không được nó hoan nghênh!”

Trong lòng Lôi Lâm đại hỉ, trên mặt vẫn giữ vẻ thận trọng, dùng Byron cổ ngữ vừa nói: “Ta vô ý xông vào lãnh địa của ngài, mong ngài thả ta rời đi, ta có thể trả giá thật lớn…”

Loại tồn tại không phải loài người này, Lôi Lâm cũng trực tiếp đưa ra điều kiện.

“Có thể! Tao cũng không thích linh hồn thuật sĩ!” Mặt người to lớn đáp lại.“Để chuộc lại linh hồn của mình và hai người bình thường kia, tao muốn hồn tinh màu xanh lục cầu trong túi tiền của mày!”

“Hồn tinh màu xanh lục?” Lôi Lâm ngẩn ra, trên tay lập tức lóe lên ánh sáng, giống kim cương màu xanh lục tỏa ra ánh sáng óng ánh mỹ lệ.

“Chính là cái này!” Mặt người to lớn lên tiếng.

“Đây là kết tinh linh hồn tinh khiết thời thượng cổ! Lần trước mình ở bí cảnh đồ hồn đã đánh giết oán linh căm hận mà đoạt được chiến lợi phẩm, nghe đồn vật này là thứ được các tồn tại ở rất nhiều dị thế giới yêu thích…” Trong lòng Lôi Lâm dần hiểu rõ.

“Những vật này làm tiền chuộc cho ta và hai người bình thường kia!” Lôi Lâm gật đầu biểu thị đồng ý, sau đó hỏi thăm: “Vậy ông lão lúc đầu kia thế nào rồi?”

“Lão đã sa vào trong ảo cảnh, đã lạc lối trong thân thể của tao…”

Mặt người to lớn trả lời.

Lôi Lâm sớm có suy đoán khẽ thở dài, phất phất tay, “Đưa ta đi ra ngoài đi!”

...

“Hô…”

Lôi Lâm mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm ở mép xe ngựa, mà Duy Lâm, Giản Ny cũng nằm một bên, còn Kiệt Mạc Tư đã vô thanh vô tức biến mất.

Cùng biến mất còn có hồn tinh màu xanh lục trên tay Lôi Lâm.

“Nơi này, là vị trí ba lối rẽ trước kia!”

Mà lúc này, sương mù màu xám đã nhạt đi không ít, ba lối rẽ và nham thạch to lớn đều biến mất không còn tăm hơi, lộ ra con đường vốn có lúc đầu.

Lôi Lâm nhận rõ phương hướng, lập tức đánh xe ngựa rời khỏi nơi này.

“Lần này, thực sự là nguy hiểm!”

Lôi Lâm vừa chạy đi, trong lòng còn có chút nghĩ mà sợ, nếu không phải đối phương căm ghét linh hồn bị huyết mạch ô nhiễm. Hoặc càng có thể là kiêng kỵ sức mạnh huyết mạch trên người hắn thì có lẽ hắn cũng sẽ giống Kiệt Mạc Tư, vĩnh viễn bị vây trong thân thể khuôn mặt lớn do bọ cánh cứng tạo thành kia

Càng đi ra ngoài, màu xám sương mù càng nhạt, đến cuối cùng, thậm chí đã hoàn toàn biến mất, lộ ra cảnh tượng hoang vu hai bên.

“Quỷ Khấp Chi Lĩnhh! Đúng là một nơi đầy rẫy nguy hiểm!”

Mãi đến sau khi hoàn toàn rời đi phạm vi của Quỷ Khấp Chi Lĩnhh, Lôi Lâm mới sợ hãi địa quay đầu lại nhìn một chút.

Ở phía sau lưng hắn, sương mù màu xám tro ngưng tụ thành bức tường, ngăn chặn nhòm ngó.

“Cũng không biết hai vị phù thủy chiến đấu với nhau để lại di tích khủng bố như thế rốt cuộc là cấp bậc gì, kết quả chiến đấu cuối cùng thế nào?” Lôi Lâm thầm nghĩ trong lòng , lập tức lại thở dài.

Dựa vào dư âm chiến đấu đã có thể khiến thời không nhiễu loạn, đồng thời tạo thành một nơi quỷ dị như thế, có lẽ thực lực của hai phù thủy kia đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn, phù thủy tình thần gì đó đều không có khả năng lắm, mà là tồn tại càng cao cấp hơn!

“Một ngày nào đó mình cũng sẽ đạt tới trình độ như thế!”

Trải qua chuyện này, Lôi Lâm đã càng kiên định hơn về tương lai.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right