Chương 565: Hơi thở băng bích hạt (2)
“Ạch! Xin lỗi, ta lại không nghiên cứu sâu về âm luật. . .”
Lôi Lâm có chút không nói gì, chẳng qua đây cũng là thái độ bình thường của các phù thủy, trong tình huống sinh mệnh dài lâu, bọn họ luôn yêu thích sau khi thí nghiệm và tiến tu sẽ tìm cho mình các lạc thú khác.
Yêu thích sưu tập một loại vật đặc thù nào đó là sở thích phi thường thông thường và an toàn, mà một ít hắc vu sư thậm chí sẽ trở nên điên cuồng, từ đây nhiễm phải các loại sợ thích kỳ quái thậm chí máu tanh, cuối cùng hại người hại mình.
“Vậy thì thật quá đáng tiếc, chẳng qua một ngày nào đó ta sẽ giúp nó tìm ra chủ nhân chân chính!” Vị thân sĩ này có vẻ hơi tiếc nuối, lại vừa thở phào nhẹ nhõm: “Đến nào! Vì đồ cất yêu thích của ta vẫn còn có thể cất giấu một quãng thời gian, cụng ly!”
“Cụng ly!” Lôi Lâm lén lút liếc mắt, nhưng vẫn phải cầm lấy một ly nước trái cây màu da cam, cụng ly với trung niên thân sĩ, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Đặc biệt như vị phù thủy thân sĩ này ở trên giao dịch hội tuy rằng cũng có, nhưng tóm lại vẫn có cực kì ít, tuyệt đại đa số phù thủy vẫn đứng đắn làm trao đổi, có người tỏ rõ muốn đổi một loại vật phẩm hoặc là tư liệu nào đó, mà đa số lại tiếp thu dùng ma thạch giao dịch.
Ở Ám Cực Vực, ma thạch cũng là tiền tệ thông dụng giữa các phù thủy.
Mà Lôi Lâm lại lợi dụng ma thạch tinh hoa mua mấy tài nguyên quý giá chỉ có ở Ám Cực Vực, chuẩn bị trở về lại cẩn thận nghiên cứu một chút.
Bởi vì lo lắng ma thạch giữa hai bên có thể khác biệt, bởi vậy Lôi Lâm đã lần thứ hai tinh luyện toàn bộ ma thạch cùng tinh tạp hắn mang từ Nam Hải bờ đến một lần, đã biến thành ma thạch tinh túy tinh khiết nhất.
Loại ma thạch tinh thể này chính là Lôi Lâm dùng để mở ra truyền tống vu trận thượng cổ, bởi vì trải qua nhiều lần tinh luyện nên đã không thấy được bất kỳ đặc thù nào ở Nam Hải bờ.
Cũng giống như là kim tệ, hoa văn trên kim tệ ở Nam Hải bờ và kim tệ ở Ám Cực Vực tự nhiên không giống nhau, nhưng Lôi Lâm đã tinh luyện lại tất cả, biến thành kim khối, bất kỳ người nào cũng không phân biệt được.
“Ồ?”
Lôi Lâm đang đi dạo quanh, thỉnh thoảng quan sát các phù thủy khác cò kè mặc cả và giao dịch, yên lặng quan sát cùng học tập, mà ngay lúc này, một vật nào đó đặt trên bàn vật đã thu hút sự chú ý của hắn.
“Đây là cái gì?”
Lôi Lâm cầm lấy một vật như băng phiến đặt trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Mảnh băng phiến này được hoàn chỉnh bảo tồn trong một hộp ngọc bích, nhìn phi thường quý giá.
Nhưng những điểm này đều không phải điểm khiến Lôi Lâm chú ý trọng điểm.
Sau khi đi qua nơi này, hắn cảm giác được huyết mạch của mình hơi động, giống như cảm ứng được món đồ gì, mà đầu nguồn chính là đến từ trên khối băng phiến này.
Mà hiện tại khi hai tay Lôi Lâm cầm lấy khối băng phiến này, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Xì xì! Một luồng sương mù màu trắng từ băng phiến tản ra, rất nhanh đã ngưng kết thành một tầng sương trắng, làm đốt ngón tay của Lôi Lâm đóng băng.
Trình độ đóng bang như thế này tự nhiên không làm gì được Lôi Lâm, nhưng Lôi Lâm lại vui mừng phát hiện, khi loại hàn khí này tập kích, Khoa Mạc Âm huyết mạch trong cơ thể hắn cũng xảy ra biến hóa kỳ dị, những tâm tình phức tạp vẫn đang không ngừng xung kích tâm linh của hắn trong nháy mắt đều ngừng lại, trong thân thể biến thành một mảnh lạnh lẽo, vô cùng thoải mái.
“Cảm giác này giống như một người đang giận dữ ngút trời bị hắt một chậu nước lạnh! Thực là thoải mái!”
Lôi Lâm thầm thở dài ở trong lòng.
Tâm tình hóa huyết mạch của thuật sĩ đã quấy nhiễu hắn một thời gian dài, tuy rằng chíp đã dựa vào nghiên cứu bút ký cùng phương pháp phối chế yên tĩnh thuốc mà Thâm Hồng Đại phù thủy để lại, bố trí ra càng cao cấp hơn thuốc yên tĩnh, nhưng tóm lại chỉ có thể ức chế, không thể trừ tận gốc tâm tình tiêu cực của thuật sĩ .
Mà hiện tại, loại băng phiến trên tay Lôi Lâm này lại để hắn nhìn thấy hi vọng!
“Mình có cảm giác chút đồ trên tay này ít nhất có thể áp chế tâm tình tiêu cực của mình ròng rã một năm! Mà nếu như tìm được càng nhiều tài liệu tương tự thì vấn đề tâm tình hóa của thuật sĩ có thể giải trừ!”
Đáy mắt Lôi Lâm lóe lên ý mừng, rồi lại bị hắn ẩn giấu đi.
Trước khi không biết rõ tên gọi và lai lịch của loại băng phiến này, hắn cũng không muốn bại lộ quá nhiều đồ vật.
“Đây là kết tinh hơi thở của băng bích hạt! Băng bích hạt là sinh vật hàn băng đặc hữu sống trong hang động, hơi thở của nó có tác dụng xúc tiến đối với rất nhiều phương pháp minh tưởng cao cấp hệ hàn băng, giá năm mươi vạn ma thạch hoặc là tài nguyên giá trị tương đương. . .”
Ở trước mặt Lôi Lâm là một vị nữ phù thủy phi thường đẹp.
Cô mặc trường bào màu tím, áo choàng rộng lớn thoải mái cũng không thể che lấp vóc người tươi đẹp của cô, trái lại càng làm người say mê, mái tóc màu tím chẳng khác nào thác nước chảy xuôi xuống, trên mặt tinh xảo mang theo ý cười khôn khéo.
Luận sắc đẹp đủ thì nữ phù thủy này có thể xếp vào mười vị trí đầu trong những người phụ nữ mà Lôi Lâm từng nhìn thấy, đồng thời sự thông minh tháo vát còn vượt qua.
“Ta đang nghiên cứu một hạng cần đại lượng loại tài nguyên này, cô có thể mang ta đi hang động Hàn Băng sao? Hoặc là, ta có thể thu mua lượng lớn loại vật liệu này. . .”
Từ trong nụ cười của đối phương, Lôi Lâm biết nữ phụ thủy này đã nhìn thấu nhu cầu cần thiết của mình đối với kết tinh hơi thở của băng bích hạt nên cũng là thản nhiên thừa nhận.