Chương 3011: Đại tiểu thư
Lạc Thanh Chu ngủ suốt ba ngày.
Sau khi tỉnh lại, Nam Cung Hỏa Nguyệt tự mình bưng đồ ăn tiến vào, sau đó ngồi ở bên giường, cúi đầu, không nói gì.
Lạc Thanh Chu thấy vậy, nghi hoặc nói:
- Bệ hạ làm sao vậy?
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, mới đột nhiên thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Trẫm biết, ngươi nhất định muốn cưới lại nàng. Trẫm lúc trước đã nói, sẽ không phản đối các ngươi. Nàng đã trả giá rất nhiều cho ngươi và thực sự xứng đáng với ngươi. Nhưng... Trẫm vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, tuy nàng rất mạnh, nhưng mà, Đại Viêm...
- Bệ hạ.
Lạc Thanh Chu buông bát đũa xuống, có chút không đành lòng nhìn nàng nói:
- Thật ra có một chuyện, ta vẫn phải nói với ngươi. Tất nhiên, ta cũng chỉ mới biết không bao lâu.
Nam Cung Hỏa Nguyệt chậm rãi nheo mắt lại, nói:
- Ngươi nói.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, cổ vũ khí thế nói:
- Kỳ thật ta và nàng ấy cũng không thật sự ly dị, lúc trước chúng ta quả thật đã ký hưu thư, nhưng mà... Tờ hưu thư kia là giả, là chữ Bách Linh ký, không tính. Cho nên, nàng vẫn là của ta... Bệ hạ? Bệ hạ! Ngươi sao vậy?
Nam Cung Hỏa Nguyệt ngã xuống giường, mở to hai mắt, không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu vội vàng ôm lấy nàng, nói:
- Bệ hạ, ngươi đừng quá kích động, thật ra đối với ta mà nói, dù là là đại nương tử, hay là nhị nương tử, hoặc là...
- Trẫm là tên hề...
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên rơi lệ đầy mặt:
- Trẫm là tên hề...
Nghĩ đến nàng đã từng vô số lần trào phúng nữ nhân kia, còn bắt đối phương gọi nàng là tỷ tỷ, nàng liền...
- Ô ô ô...
Nàng che mặt, vặn vẹo người trên giường, tựa hồ muốn trực tiếp chui vào gầm giường...
Nhưng nàng lại vô tình chui vào Lạc Thanh Chu...
- A! Thưa bệ hạ... Tha mạng.
- Đáng ghét! Tên khốn hèn hạ xảo quyệt nhà ngươi! Trẫm hôm nay phải ăn tươi nuốt sống ngươi, một ngụm cắn chết.
- A! Bệ hạ tha mạng... Thật ra, ta cũng là tên hề.
- A a a! Đừng nhắc đến từ tên hề nữa! Trẫm không phải là tên hề! Trẫm chưa từng làm những chuyện ngu ngốc kia! Đó là Tiểu Nguyệt! Đều là Tiểu Nguyệt làm! Tiểu Nguyệt mới là tên hề.
- Đúng đúng đúng! Bệ hạ nói đúng! Là Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt mới là tên hề.
- Ngao ô.
- A...
Thêm ba ngày nữa.
Phi thuyền rốt cục trở về Đại Viêm.
Bạch Y Sơn đưa hai người trở về hoàng cung trước, lại đi tiễn những người khác.
- Bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, thần cáo lui trước.
Sau khi Lạc Thanh Chu đặt bảo bảo ở trên giường xong, liền chuẩn bị rời đi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt được Nguyệt Vũ dìu, suy yếu ngồi xuống trên giường, hai chân thon dài thẳng tắp còn đang run rẩy dưới quần áo đỏ rực, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Trẫm không sợ ngươi, có bản lĩnh ngươi đừng dùng điện.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Lần sau nhất định không dùng.
Đang muốn rời đi, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên lại nói:
- Nói cho các nàng biết, ngày mai trẫm muốn đi Tần phủ dùng bữa.
Lạc Thanh Chu có chút khó xử.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Yên tâm đi, trẫm chỉ đi ăn cơm, sẽ không cãi nhau cùng nàng. Trẫm là hoàng đế, cũng không phải là lưu manh.
Lúc này Lạc Thanh Chu mới yên lòng, đáp ứng một tiếng, liền cáo lui.
Ra khỏi cung điện.
Nhìn bầu trời trong vắt bên ngoài, tắm trong ánh nắng mặt trời tươi sáng, tâm trạng của hắn cực kỳ tốt.
- Ta là một con lừa nhỏ, nàng cho tới bây giờ cũng không cưỡi...
Hắn nhịn không được mà ngân nga bài hát.
Trở lại Tần phủ.
Hắn trực tiếp đi tới cửa Linh Thiền Nguyệt Cung, thần sắc phức tạp nhìn tên trên cửa.
- Ta thật ngu ngốc... Thiên hạ đệ nhất ngốc tử.
Hắn giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Nhưng giờ khắc này, lại đột nhiên lại có chút lo lắng thấp thỏm.
- Đi vào, là gọi Nguyệt tỷ tỷ, hay là gọi đại tiểu thư? Nhìn thấy nàng, là cung kính duy trì phong độ quân tử, hay là cho nàng một cái ôm thâm tình?
- Hoặc là, trước tiên khống chế thân thể, mở miệng chất vấn nàng vì sao lại muốn trở thành một tiểu lừa đảo? Làm cho nàng chột dạ áy náy, biến thành một con cừu nhỏ ngoan ngoãn?
Hắn cẩn thận suy nghĩ thật lâu, quyết định chất vấn trước, chiếm thế chủ động cùng đạo đức lý lẽ để cho đối phương sinh lòng áy náy, sau đó không hề có lực hoàn thủ.
Cứ như vậy, hắn có thể... Hắn có thể bắt nàng hát một con lừa nhỏ.
Đại tiểu thư... Nguyệt tỷ tỷ... Hát một con lừa nhỏ... Quỳ xuống...
Ha...
Kết...
Lúc hắn đang nhếch miệng ảo tưởng, cửa viện đột nhiên mở ra.
Tiểu Bách Linh lộ đầu ra, chớp chớp con mắt đen nhánh nhìn hắn một cái, thản nhiên cười, nói:
- Cô gia, tiểu thư nói, tạm thời không muốn gặp ngươi.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Bách Linh, nói với đại tiểu thư, ta tới nhận sai với nàng, là ta có mắt không biết nương tử. Để cho đại tiểu thư hung hăng trừng phạt ta đi, để cho ta làm con lừa nhỏ cho nàng, để cho nàng cưỡi ba ngày ba đêm cũng không sao.