Chương 3012: Đại tiểu thư, chúng ta nên động phòng (1)
Tiểu Bách Linh nhất thời phụt cười:
- Cô gia nghĩ cũng hay lắm.
Cửa viện đóng lại.
Bách Linh ở trong cửa giòn tan nói:
- Cô gia, tự mình nghĩ biện pháp đi. Chỉ có tiểu thư đồng ý, cô gia mới có thể tiến vào.
Lạc Thanh Chu vội vàng lấy lòng nói:
- Tiểu Bách Linh, xin cho nhắc nhở.
Bách Linh ở bên trong cười nói:
- Tiểu Bách Linh cũng không biết, cô gia nên đi hỏi Nhị tiểu thư.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, đành phải rời đi.
Đợi hắn trở lại Mai Hương Uyển bên cạnh, Tiểu Điệp cùng Châu Nhi đang cắt tỉa hoa cỏ trong tiểu viện.
Cửa sổ đang mở.
Tần nhị tiểu thư mặc một bộ quần áo trắng, đang yếu ớt ngồi ở trước bàn làm việc trong phòng, tay cầm bút lông sói, yên tĩnh viết chữ.
Thu Nhi thì mặc váy vàng nhạt, ở bên cạnh giúp mài mực.
- A, công tử đã trở lại.
Tiểu Điệp là người đầu tiên nhìn thấy hắn, lập tức vui vẻ nói với người trong phòng:
- Tiểu thư, công tử đã trở lại.
Châu Nhi cũng ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đi qua, xoa xoa đầu hai tiểu nha đầu, hỏi:
- Ở nhà có ngoan không?
Tiểu Điệp cười nói:
- Không ngoan. Công tử không có ở đây, chúng ta đều không ngoan.
Châu nhi không dám nói giỡn, cúi đầu, hai má ửng đỏ, mặc cho tên này xoa đầu mình.
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng gõ đầu Tiểu Điệp một cái, nói:
- Này thì không ngoan.
Sau đó lại gõ đầu Châu Nhi một cái, nói:
- Không nói lời nào chính là khẳng định, bánh bao nhỏ, này thì không ngoan.
Châu Nhi: - ...
Lúc này, trong cửa sổ truyền đến tiếng cười khẽ của Tần nhị tiểu thư:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc cũng không ngoan đâu.
Lạc Thanh Chu lập tức đi vào trong phòng, phân phó:
- Thu nhi, chuẩn bị roi, ai không ngoan thì đánh mông người đó.
Thu nhi cười nói:
- Nô tỳ cũng không ngoan.
- Vậy thì đánh mông ngươi.
Lạc Thanh Chu cởi giày, giẫm lên tấm thảm trắng như tuyết mềm mại, đi vào thư phòng.
Tuy rằng thời tiết ấm áp, trong thư phòng vẫn đốt lò sưởi cùng huân hương như trước.
Tần nhị tiểu thư mặc quần áo trắng đơn bạc, đứng lên khỏi ghế, sau đó liền xách làn váy chạy tới, nhào vào trong ngực hắn.
Giờ khắc này, trong lòng Lạc Thanh Chu nhu tình như nước, ôm chặt lấy nàng.
Thu Nhi dọn dẹp xong bút mực giấy mực trên bàn, yên lặng lui ra ngoài, giúp bọn họ đóng cửa lại.
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc nhớ chàng.
- Ta không sao, không phải trở về rồi sao.
- Tỷ tỷ trở về trước...
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, lập tức nói:
- Vi Mặc, nàng có phải đã biết từ lâu rồi hay không...
- Ừm.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Vi Mặc đã sớm biết, Nguyệt tỷ tỷ mà Thanh Chu ca ca ngày đêm vẫn luôn nhớ nhung thầm mến, thật ra chính là tỷ tỷ.
Lạc Thanh Chu: - ...
Tần nhị tiểu thư nhẹ giọng nói:
- Thanh Chu ca ca đừng trách Vi Mặc, là tỷ tỷ không cho nói. Tỷ tỷ hẳn là hy vọng Thanh Chu ca ca không có phiền muộn, một lòng tu luyện.
- Ta là một tên hề...
Giờ khắc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên nghĩ đến những lời này của Nữ đế bệ hạ.
Thực tế, hắn cũng là một tên hề.
So với hành vi hề của Nữ đế bệ hạ, hắn còn ngu ngốc xấu hổ hơn.
- Sáng nay Bách Linh tới nói với Vi Mặc, nói Thanh Chu ca ca đã biết hết rồi, còn nói Thanh Chu ca ca ở Cửu Châu đại hội rất uy phong, có rất nhiều nữ tử của các môn phái giúp Thanh Chu ca ca...
- Đừng nghe nha đầu kia nói bậy, nào có rất nhiều nữ tử.
- Thanh Chu ca ca, bệ hạ có biết chuyện này không?
- Biết rồi. Bệ hạ nói, ngày mai sẽ đến phủ ăn cơm, không biết có ý gì. Không phải cãi nhau cùng các ngươi ở trước mặt nhạc mẫu đại nhân đấy chứ?
Tần nhị tiểu thư nhịn cười nói.
- Đương nhiên là không. Bệ hạ đã tới rất nhiều lần, mỗi lần đều cố kỵ thể diện ngươi, rất dễ nói chuyện, bệ hạ sẽ không cãi nhau với chúng ta. Nhiều nhất, sau khi trở về sẽ giáo huấn Thanh Chu ca ca.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói:
- Trên đường trở về, đã giáo huấn.
Tần nhị tiểu thư tò mò nói:
- Giáo huấn như thế nào?
Lạc Thanh Chu thở dài:
- Một lời khó nói hết. Bây giờ ta vẫn còn nhũn hai chân, cứ một lần rồi một lần cùng các tư thế… các chiêu thức, thiếu chút nữa đã giáo huấn ta đến chết.
- Hừ, Vi Mặc đêm nay cũng phải giáo huấn Thanh Chu ca ca.
- Đừng...
- Vi Mặc muốn cùng Thu nhi, Tiểu Điệp, Châu Nhi cùng giáo huấn, để Thanh Chu ca ca biết được lợi hại.
- Được...
Hai phu thê lại ôm nhau nói chuyện tình cảm một hồi, Lạc Thanh Chu mới mở miệng xin giúp đỡ:
- Vi Mặc, lúc ta vừa trở về, đến chỗ đại tiểu thư, nhưng nàng đóng cửa không gặp người. Bách Linh bảo ta tới tìm nàng hỏi kế.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Vi Mặc cũng không còn cách nào khác, Thanh Chu ca ca tự nghĩ biện pháp đi.