Chương 3014: Đại tiểu thư, chúng ta nên động phòng (3)
Lạc Thanh Chu: - ...
Hai người một đường nói chuyện, rất nhanh đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.
Lạc Thanh Chu sợ nàng ngã, dọc theo đường đi đều rất ân cần nâng nàng, biểu hiện đặc biệt hiếu thuận.
- Cốc! Cốc! Cốc.
Đi tới trước cửa, Tống Như Nguyệt trực tiếp giơ tay gõ cửa.
Bên trong rất nhanh truyền đến thanh âm thanh thúy của Bách Linh:
- Ai? Ai đang gõ cửa? Lại là cô gia sao? Tiểu thư không đồng ý, Tiểu Bách Linh không dám mở cửa cho ngươi. Tiểu Bách Linh đang đi tiểu, không được nhìn trộm từ khe cửa nha.
Tống Như Nguyệt tiến đến khe cửa nhìn thoáng qua, lập tức lạnh lùng nói:
- Tiểu Bách Linh, là ta! Mở cửa ra.
- A, là phu nhân.
Trong tiểu viện lập tức truyền đến tiếng chạy bộ ầm ầm.
Két.
Cổng viện mở ra.
Tiểu Bách Linh thò đầu ra, chớp chớp con mắt đen nhánh nhìn hai người, vừa định nói chuyện, Tống Như Nguyệt không thèm nói, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Bách Linh vội vàng giang hai tay ngăn hai người nói:
- Phu nhân, không thể đi vào, tiểu thư... Tiểu thư ngủ rồi...
Lạc Thanh Chu trực tiếp túm lấy lỗ tai nàng, kéo nàng ra, nói:
- Đừng cản đường.
- A! Đau đau...
Bách Linh vừa giãy dụa, vừa kêu đau.
Tống Như Nguyệt trực tiếp đi vào trong phòng, nhìn thoáng qua mấy căn phòng rồi đi hoa viên phía sau.
Lạc Thanh Chu túm lấy lỗ tai Bách Linh, đi theo phía sau.
Hoa viên phía sau, trong vọng lâu.
Thiếu nữ mặc quần áo trắng như tuyết, đang đứng trước lan can màu đỏ thẫm ngẩn người.
Dưới tàng cây lớn ngoài đình, Hạ Thiền đang luyện kiếm.
Bách Linh vội vàng ô ô kêu lên:
- Tiểu thư, cứu mạng! Cô gia nhéo lỗ tai người ta, sắp nhéo đến đứt rồi, ô ô...
Lạc Thanh Chu buông tay ra, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh trong lương đình.
Hắn đã từng vô số lần, tới nơi này thỉnh an nàng.
Mỗi lần đều là đặc biệt câu nệ cùng lúng túng, cũng không muốn ở lại lâu, phảng phất chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ, sau vài câu, liền vội vàng rời đi.
Nhưng đêm nay, khi nhìn thấy bóng dáng này, hắn lại hy vọng có thể vĩnh viễn ở lại nơi này, vĩnh viễn nhìn nàng, ở bên cạnh nàng, mặc dù nàng vẫn lạnh như băng không để ý tới hắn.
Nàng là Nguyệt tỷ tỷ, là Nguyệt tỷ tỷ yên lặng trả giá vì hắn, tình nguyện hy sinh thần hồn của mình, cũng là nương tử hắn chính thức bái đường bái thiên địa, danh xứng với thực.
- Khiêm Gia, mẫu thân có chuyện nói với ngươi.
Tống Như Nguyệt đi vào lương đình, trực tiếp mở miệng.
Tần đại tiểu thư trầm mặc một chút, xoay người lại nhìn người nào đó, thần sắc lạnh lùng nói:
- Để cho hắn tự mình nói.
Tống Như Nguyệt hơi giật mình, quay đầu lại nói:
- Thanh Chu, vậy ngươi tự mình nói đi. Đừng sợ, có nhạc mẫu ở đây.
Lạc Thanh Chu đối mặt với đôi mắt lạnh như băng mà quen thuộc này, lại ấp úng nói không nên lời.
Tống Như Nguyệt lườm hắn một cái nói:
- Nhát gan, sợ cái gì? Nàng cũng không biết đánh ngươi, có chuyện thì nói. Vừa rồi không phải ngươi nói, Khiêm Gia thích ngươi sao? Nếu nàng thích ngươi, ngươi còn sợ cái gì nữa?
Lạc Thanh Chu vội vàng xấu hổ nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, người uống say, Thanh Chu không có, chưa từng nói...
Tống Như Nguyệt lập tức nói:
- Sao lại không nói? Vừa rồi không phải ngươi mới nói, Vi Mặc Tiểu Điệp các nàng, còn có Thiền Thiền và Tiểu Bách Linh các nàng, đều biết Khiêm Gia thích ngươi, ta không nhớ lầm.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn trên mặt đất, yên lặng tìm khe hở.
Bách Linh ở ngoài đình xoa xoa lỗ tai, thấp giọng nói thầm:
- Da mặt của cô gia cũng thật dày.
Tống Như Nguyệt lại cổ vũ nói:
- Thanh Chu, không cần sợ, có cái gì, cứ việc nói với Khiêm Gia. Nàng là nương tử nhà ngươi, có cái gì không thể nói? Ngươi do dự hơn nữa, bông cải xanh vàng sẽ nguội đi.
Lúc này Lạc Thanh Chu mới hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ trước mặt, trong lòng lo lắng, dũng khí chợt sinh ra, nói:
- Đại tiểu thư, ta muốn nói với nàng... Chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, ta cảm thấy... Ta cảm thấy...
Tần đại tiểu thư lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Cảm thấy cái gì?
Tống Như Nguyệt thúc giục nói:
- Mau nói.
Lạc Thanh Chu nhất thời nắm chặt nắm đấm, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt nàng, nói:
- Ta cảm thấy, chúng ta nên... Đến lúc động phòng rồi! Ta muốn cùng đại tiểu thư làm... Làm một đôi phu thê thật sự.
Lời này vừa nói ra, cả hậu hoa viên đều trở nên yên tĩnh.
Tống Như Nguyệt nhìn khuê nữ nhà mình, dừng một chút, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Khiêm Gia, yêu cầu của Thanh Chu, cũng không quá đáng. Ngươi là thê tử của hắn, nên làm đúng chức trách của mình.
Nói đến đây, nàng không khỏi thở dài một hơi, nói:
- Ngươi cũng biết, Vi Mặc nàng… thân thể nàng yếu ớt, không cách nào động phòng cùng Thanh Chu. Ngươi là đại thê tử, vì vậy nên chịu trách nhiệm. Bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất, Thanh Chu hôm nay lại thi đỗ Trạng nguyên, công thành danh toại, chính là thời điểm nên vui mừng thêm vui, như vậy dù là đối với Tần gia chúng ta, hay là đối với mẫu thân đã qua đời của hắn, đều có một lời giải thích...