Chương 3015: Đại tiểu thư, chúng ta nên động phòng (4)

person Tác giả: Nhất Thiền Tri Hạ schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,204 lượt đọc

Chương 3015: Đại tiểu thư, chúng ta nên động phòng (4)

- Khiêm Gia, nghe mẫu thân, đừng tuỳ hứng nữa. Thanh Chu là một đứa trẻ ngoan, đừng lạnh nhạt với hắn nữa...

Nói xong.

Trong lương đình, lại yên tĩnh hồi lâu.

Tần đại tiểu thư nhìn người nào đó, lạnh như băng mở miệng:

- Ta có thể cùng ngươi động phòng.

Lời này vừa nói ra, trên mặt Lạc Thanh Chu vừa muốn lộ ra nụ cười, đột nhiên lại nghe nàng nói:

- Chẳng qua, trước tiên ngươi phải viết hết toàn bộ tên nữ nhân của ngươi cho mẫu thân xem một chút.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Cô gia! Bút mực giấy nghiên mực đến.

Bách Linh lập tức cười hì hì lấy bút mực nghiên mực, sau đó đứng một bên siêng năng mài mực, vừa cười hì hì nói:

- Cô gia, phải nghĩ kỹ rồi viết nha. Nếu thiếu một người, vậy thì phiền toái, tiểu thư sẽ thật sự tức giận nha.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật không ngừng.

Tống Như Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn nói:

- Thanh Chu, biểu tình này của ngươi là gì? Chẳng lẽ, ngươi còn có nữ nhân khác bên ngoài?

Lạc Thanh Chu: - ...

Tống Như Nguyệt híp mắt, lập tức lại cười nói:

- Không sao, nam nhân mà, người nào chẳng có nữ nhân ở bên ngoài. Ngươi là trạng nguyên, lại tuấn tú như thế, có nữ nhân quyến rũ ngươi cũng là bình thường. Không sao đâu, nhạc mẫu sẽ không tức giận, viết đi, có bao nhiêu người? Một hay hai? Ba người cũng không sao, nghe Khiêm Gia, viết đi.

Lập tức lại thấp giọng hừ lạnh nói:

- Hừ, bổn Cáo Mệnh Phu Nhân muốn xem xem, rốt cuộc là hồ ly gì... Nữ nhân nào dám quyến rũ hiền tế của Cáo Mệnh Phu Nhân ta.

Lạc Thanh Chu: - ...

Bình giấm bị lật.

Lạc Thanh Chu thật không ngờ, đại tiểu thư nghẹn lâu như vậy, rốt cục vẫn bộc phát vào ngày hắn mang theo nhạc mẫu đại nhân đến “bức cung”.

Đây là tuyệt sát.

Một chiêu tinh diệu, thần quỷ khó lường, cho dù là Võ Vương hắn cũng rất khó tiếp được.

Đại tiểu thư không hổ là đại tiểu thư.

Nguyệt tỷ tỷ không hổ là Nguyệt tỷ tỷ.

Nói xong, hắn hốt hoảng chạy trốn.

Bách Linh cười hì hì nói:

- Bởi vì phu nhân không sai.

Tống Như Nguyệt sửng sốt, nói:

- Thanh Chu hư?

Bách Linh rất nghiêm túc gật gật đầu, nói:

- Đương nhiên, cô gia rất hư.

Tống Như Nguyệt lâm vào trầm tư.

Lạc Thanh Chu chạy trốn trở lại Mai Hương Uyển, kể mọi chuyện cho Tần nhị tiểu thư.

Tần nhị tiểu thư vừa cười vừa làm bộ muốn đi mài mực, nói:

- Thanh Chu ca ca, mau viết ra, Vi Mặc cũng muốn xem, một tờ giấy Tuyên Thành có đủ không?

Lạc Thanh Chu kéo nàng vào lòng, nói:

- Lại nghịch ngợm, đánh đòn.

Tần nhị tiểu thư ở trong ngực hắn cười nói:

- Thanh Chu ca ca có thể viết ít vài người.

Tần nhị tiểu thư ở trong ngực hắn cười không ngừng, nói:

- Tỷ tỷ thật lợi hại. Quả nhiên, chỉ có tỷ tỷ mới có thể hàng phục Thanh Chu ca ca.

- Ai...

Lạc Thanh Chu than thở.

Tần nhị tiểu thư lại cười một hồi mới nhẹ giọng an ủi nói:

- Thanh Chu ca ca không cần quá lo lắng, dù sao tỷ tỷ đã ở trong chén Thanh Chu ca ca, lúc nào cũng có thể ăn được.

Tần nhị tiểu thư mặc áo lót mỏng manh, dịu dàng dựa vào trong ngực hắn, mái tóc dài cũng xõa xuống, dưới ánh nến, vai thơm trắng nõn mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, hai tròng mắt càng ngập nước, tràn ngập nhu nhược làm cho người ta thương tiếc.

- Thanh Chu ca ca...

- Ngủ đi, ngày mai bệ hạ còn muốn đến.

- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều...

- Tê...

Ngày hôm sau, mặt trời đang chiếu sáng.

Tống Như Nguyệt sau khi biết được tin bệ hạ muốn đến phủ dùng bữa, lập tức bảo Chu quản gia đi ra ngoài mua thức ăn, lại phân phó nha hoàn quét dọn tiểu viện cùng sảnh đường.

Nàng đeo tạp dề bận rộn trong nhà bếp.

Vào buổi trưa.

Nguyệt Vũ lại mang đến tin tức:

- Bệ hạ đột nhiên có việc, hôm nay sẽ không tới, qua mấy ngày nữa có thời gian sẽ tới.

Lạc Thanh Chu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tự mình đưa nàng ra khỏi ngõ nhỏ, hỏi thăm tình huống.

Nguyệt Vũ nói:

- Vương gia Đại Mông đế quốc đã tới, bệ hạ cùng quần thần đang tiếp kiến, còn phải thiết yến khoản đãi. Nghe nói đại quân của đối phương ở biên cảnh đã lui đi, vị vương gia này phụng mệnh đến Đại Viêm ta ký kết minh ước...

Nguyệt Vũ lại nói:

- Công tử muốn đi sao? Bệ hạ nói, nếu công tử có thời gian, có thể đi dọa bọn họ.

Nói đến đây, nàng phụt cười, nói:

- Nghe nói bọn họ đã bị công tử dọa vỡ gan.

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:

- Ta không đi. Đại Mông dù sao cũng là đại quốc, là láng giềng với Đại Viêm chúng ta, nếu đối phương chủ động cầu hòa, cũng không cần phải hùng hổ bức người nữa. Để bệ hạ hiếu khách, nếu như điều kiện chấp nhận được, vậy cùng bọn họ ký kết minh ước. Dù sao hai năm Đại Viêm chúng ta chiến loạn không ngừng, dân chúng cùng tướng sĩ đều vừa mới ổn định lại, quả thực nên nghỉ ngơi dưỡng sức vài năm.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right