Chương 3028: Quà tặng (3)

person Tác giả: Nhất Thiền Tri Hạ schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,948 lượt đọc

Chương 3028: Quà tặng (3)

Thiếu nữ lắc đầu, nói:

- Không cần thiết, cảm ơn ngươi.

Lạc Thanh Chu nói.

- Chuyện nên làm.

Hoàng hôn chạng vạng, chiếu lên người hai người.

Trong tiểu viện bỗng trở nên im lặng.

- Quận chúa, ngươi như vậy không mệt sao?

- Không mệt, chỉ cần ngươi thích, bổn quận chúa có thể kiên trì cho đến hừng đông, muốn thử một chút không?

- Quận chúa, đây là cung điện của bệ hạ, ta là phu quân của bệ hạ, xin tự trọng.

- Ồ, ngươi thử sờ tất chân ta một chút, đoán xem từ đâu tới.

- Ta không sờ. Ban ngày... Ta là chính nhân quân tử.

- A, chính nhân quân tử kia, có thể giúp bổn quận chúa cởi giày thêu ra không? Chân ta đau quá, cần chính nhân quân tử giúp xoa xoa một cái.

- Nam nữ thụ thụ bất thân, nhiều nhất… chỉ có thể xoa bóp cho ngươi một vài lần.

- A, có thể.

Lạc Thanh Chu giúp nàng cởi giày, cách đôi tất mềm mại, mỏng manh, nhẹ nhàng vuốt ve.

Một thời gian dài sau đó.

- Chính nhân quân tử, cám ơn ngươi báo thù cho phụ vương ta.

- Không cần tạ ơn, chuyện nên làm.

- Đương nhiên phải cảm ơn, bổn quận chúa chưa bao giờ nợ nhân tình người khác, mặc dù ngươi không phải người khác.

- Quận chúa muốn cảm ơn như thế nào?

- Thật mệt mỏi, ôm ta vào trong phòng, ta lặng lẽ nói với ngươi, chính nhân quân tử.

Lạc Thanh Chu do dự một chút.

Một bàn tay ngọc đột nhiên nắm lấy mệnh môn của hắn, sau đó thấp giọng nói:

- Đi thôi, bổn quận chúa chuẩn bị cho ngươi một lễ vật, một lễ vật đã chuẩn bị thật lâu.

Thân thể Lạc Thanh Chu cứng ngắc, lại nhìn vào con mắt kiều mị ngậm nước của nàng vài giây, đột nhiên ôm nàng lên, đi vào trong phòng.

- Bên này là phòng của ta, bên kia là của Tuyết Y.

- Bên kia là mẫu thân.

- Yên tâm đi, buổi tối các nàng sẽ ăn cơm ở ngoài, không trở về sớm đâu.

- Cho dù trở về thì sao, ta không mở cửa là được.

- Ngươi có thể nói chuyện với ta, nói một đêm cũng được, không ai quấy rầy.

- Người ta chờ ngày này, đã chờ rất lâu rồi. Chờ đến lúc bảo bảo bệ hạ cũng đã sinh ra, chờ Tần đại tiểu thư nhà ngươi cũng sắp hòa tan...

- Ngươi thật nhẫn tâm...

Lạc Thanh Chu đặt nàng lên giường, nhẹ giọng nói:

- Thực xin lỗi...

- Không cần nói xin lỗi ngoài miệng, phải dùng hành động để bồi thường, biết không?

- Ừ...

- Phi Dương ca ca, Tiểu Mỹ kiêu yêu ngươi.

- Ta cũng yêu ngươi.

- Vậy đêm nay phải hung hăng yêu Tiểu Mỹ Kiêu, được không?

- Ừm.

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần dần lặn.

Không biết đã qua bao lâu.

Một tiếng kêu rên rỉ, đột nhiên từ trong phòng truyền ra.

Trên giường, thiếu nữ mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn rèm cửa trên đỉnh đầu, hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

- Quận chúa, ngươi... ngươi xảy ra chuyện gì vậy?

- Không, không sao đâu. Chỉ là ngày này, chờ thật lâu, thật lâu... Dù sao cũng cho rằng ngày này sẽ không bao giờ tới, bây giờ rốt cục lại tới, rất vui vẻ, rất vui vẻ mà thôi...

- À.

- Yêu ngươi, Phi Dương ca ca, Tiểu Mỹ Kiêu vĩnh viễn yêu ngươi...

- Mỹ Kiêu, ta cũng yêu ngươi, vĩnh viễn yêu ngươi...

Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, nhẹ nhàng an ủi nàng.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Không biết qua bao lâu, trong tiểu viện đột nhiên truyền đến một thanh âm:

- Tuyết Y? Mỹ Kiêu? À, vẫn chưa về sao?

Vương phi mang theo hai nha hoàn trở về.

Mộc di cũng đi theo phía sau.

Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến thanh âm có chút khàn khàn của Mỹ Kiêu quận chúa:

- Mẫu thân, Tuyết Y đi ra ngoài chơi cùng bạn rồi, buổi chiều ta luyện võ, hơi… hơi mệt mỏi nên đi ngủ trước.

Bạch Nhược Thủy đi vào trong phòng, tới cửa phòng của nàng, quan tâm nói:

- Mỹ Kiêu, ngươi bị bệnh sao? Giọng sao lại như thế...

- Mẫu thân, ta không sao, chỉ là mệt mỏi thôi.

Âm thanh trong phòng, nghe có vẻ hơi mệt mỏi.

Khi Bạch Nhược Thủy còn muốn nói chuyện nữa, đột nhiên giật giật cái mũi, ngửi ngửi trước cửa phòng, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Ánh mắt nàng lóe lên, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt trong chốc lát, sắc mặt dần thay đổi, nhẹ giọng nói:

- Được, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, mẫu thân sẽ không quấy rầy ngươi.

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn nha hoàn cùng Mộc di phía sau, thấp giọng nói:

- Đều đi ra ngoài đi, nghỉ ngơi sớm một chút, đêm nay không cần tới.

- Vâng, Vương phi.

Mấy người lập tức cúi đầu lui ra.

Bạch Nhược Thủy phức tạp nhìn chằm chằm cửa phòng trong chốc lát, mới xoay người trở lại phòng mình, đóng cửa lại.

Trên bàn trong phòng có một tấm linh bài.

Nàng đứng ở trước linh bài, ánh mắt trở nên cực kỳ ôn nhu, yên tĩnh hồi lâu, mới thấp giọng nói:

- Vương gia, ngài không cần lo lắng nữa, Mỹ Kiêu rốt cục cũng như ý nguyện. Tiểu tử kia tuy rằng đào hoa, nhưng người cũng không tệ lắm, dám đảm đương, có trách nhiệm, hơn nữa đã là đại nhân vật khiến người ta ngưỡng mộ nhất của Đại Viêm chúng ta. Mỹ Kiêu đi theo hắn, nhất định sẽ hạnh phúc…

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right