Chương 3029: Quà tặng (4)

person Tác giả: Nhất Thiền Tri Hạ schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,128 lượt đọc

Chương 3029: Quà tặng (4)

Lúc này, cách vách đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ đè nén.

Hai má Bạch Nhược Thủy đỏ lên, vội vàng ra khỏi phòng, nói:

- Mỹ Kiêu, đêm nay mẫu thân sẽ đến chỗ Đoan Vương phi ngủ, đợi lát nữa Tuyết Y trở về cũng sẽ đi, sáng mai chúng ta, không, tối mai sẽ trở về…

Nói xong, nàng cố ý bước nhanh, vội vàng rời đi.

Vào ban đêm, trời mưa nhỏ.

Hạn hán kéo dài gặp mưa rào.

Những bông hoa nở rộ trong tiểu viện, sau khi tắm mưa mùa xuân một đêm, càng có vẻ phấn nộn xinh đẹp, kiều diễm ướt át.

Sau khi trời sáng, mưa nhỏ vẫn rơi xuống đất.

Cho đến khi buổi tối.

Lạc Thanh Chu lặng lẽ từ dưới lòng đất ra khỏi hoàng cung, trở về Tần phủ.

Bữa tối ăn trong Mai Hương Uyển.

Lúc ăn cơm, Tần nhị tiểu thư cũng không hỏi gì, Lạc Thanh Chu lại chủ động mở miệng, nói về chuyện tối hôm qua.

- Hôm qua đi gặp quận chúa.

- Ta báo thù cho phụ vương nàng, cho nên muốn đi nói cho nàng một tiếng, thuận tiện đi thăm nàng.

- Quận chúa vì cảm tạ ta, kêu ta ở đó ăn cơm...

Tần nhị tiểu thư nói:

- Ăn một đêm, một ngày?

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Ừ. Dù sao quận chúa vì nghĩ đến bữa cơm này đã suy nghĩ thật lâu, cho nên, chúng ta ăn rất chậm, vừa ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm, ăn xong, lại ăn trái cây, ăn rất nhiều thứ, cũng tán gẫu thật lâu, cho nên bây giờ mới trở về.

Tần nhị tiểu thư:

- Hẳn là không chỉ có một bữa đúng không?

Lạc Thanh Chu nói.

- Ta cũng không nhớ rõ bao nhiêu bữa.

- ......

Tần nhị tiểu thư không hỏi thêm nữa, không khỏi thầm thở dài một hơi:

- Mỹ Kiêu tỷ rốt cục được đáp ứng nguyện vọng... Đáng tiếc, Vi Mặc còn chưa có cơ hội như vậy.

Lạc Thanh Chu cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của nàng, trịnh trọng nói:

- Rất nhanh sẽ có cơ hội.

Bệ hạ nói, Bạch viện trưởng mấy ngày nay đã mang theo người đi lấy hai tòa linh quáng thắng được tại Cửu Châu đại hội.

Cho nên, linh quáng chi tâm dưới lòng đất hoàng cung, hắn cũng không còn băn khoăn gì nữa, có thể thoải mái tu luyện, dù có ép khô hết cũng không sao.

Trong khi đó, cây thiên địa thánh thụ vẫn đang nở hoa kết trái.

Hơn nữa, hắn vừa mới phát hiện, linh dịch do mặt Nhật Nguyệt Bảo Kính ngưng tụ, tựa hồ lại xuất hiện biến dị.

Linh dịch biến dị, tựa hồ có liên quan đến tu vi của hắn.

Hơn nữa mỗi một lần biến dị, hiệu quả đều trở nên tốt hơn.

Hôm nay, tu vi của hắn đã là Võ Vương hậu kỳ, hơn nữa có thêm những bảo vật này phụ trợ, tin tưởng rất nhanh sẽ lần nữa đột phá.

Lôi kiếp làm cho những người tu luyện khác mới nhìn thấy đã biến sắc, không cẩn thận có thể sẽ tan thành mây khói, phí công nhọc sức, nhưng đối với hắn mà nói, hẳn sẽ rất thoải mái, hơn nữa sẽ không có bất kỳ bình cảnh gì.

Cho nên, hắn tin tưởng mình nhất định có thể đuổi kịp trước khi tuổi thọ của Nhị tiểu thư hao hết, thành công thăng cấp tới Võ Thần cảnh giới.

Đến lúc đó, có vị kia hỗ trợ, nhất định có thể chữa trị khỏi hoàn toàn bệnh của Nhị tiểu thư.

Trong phòng, ánh sáng mờ nhạt.

Hai phu thê ngồi trên giường, nhẹ giọng nói chuyện.

Tần nhị tiểu thư dịu dàng dựa vào trong ngực hắn, hắn thì nhẹ nhàng ôm nàng, ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.

Không biết đã qua bao lâu.

Tần nhị tiểu thư đã nhắm hai mắt lại, tiến vào mộng.

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đi vào trong phòng, đặt nàng lên giường, lại giúp nàng đắp chăn, kéo rèm cửa lại.

Sau khi thổi tắt đèn dầu.

Hắn đi tới trước cửa sổ, cầm lấy Nhật Nguyệt Bảo Kính trên bàn nhìn một hồi, sau đó cắn rách ngón tay, nhỏ vài giọt máu tươi lên trên mặt gương.

Máu tươi nhanh chóng bị gương hấp thu vào.

Lạc Thanh Chu đặt Nhật Nguyệt Bảo Kính xuống, lại nhìn bóng đêm bên ngoài suy tư một hồi mới ra khỏi cửa, đi tới Linh Thiền Nguyệt cung cách vách.

Mưa nhỏ đã dừng lại.

Bầu trời vẫn mờ mịt như trước, nhìn không thấy chút ánh sao nào.

Bên ngoài tối tăm.

Lạc Thanh Chu yên lặng đứng trước cửa Linh Thiền Nguyệt cung một hồi, đang chuẩn bị rời đi thì cửa gỗ lại “két” một tiếng mở ra.

Bách Linh thò đầu ra, đôi mắt đen láy đánh giá hắn vài lần, nói:

- Cô gia, đến đây sao không gõ cửa? Còn nữa, tối qua ngươi đi đâu? Không đến thỉnh an tiểu thư.

Dứt lời, lại đưa mũi ngửi hắn, đột nhiên mở to hai mắt nói:

- Cô gia, trên người ngươi có nữ nhân khác... Ôi, ôi!

Lạc Thanh Chu bóp chặt gáy nàng, thấp giọng uy hiếp:

- Nhỏ giọng một chút! Dám nói lung tung, cẩn thận lưỡi ngươi!

Bách Linh lập tức che miệng nhỏ nhắn lại, ô ô nói:

- Cô gia, đừng, đừng cắn đầu lưỡi nhỏ của Tiểu Bách Linh...

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, nói:

- Ngươi nghĩ hay lắm, ai muốn cắn đầu lưỡi ngươi? Ý ta là, cắt lưỡi ngươi.

Bách Linh lại ô ô nói:

- Không cần, Tiểu Bách Linh nếu không có đầu lưỡi, về sau sẽ không thể liếm đồ nữa, ô ô ô…

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right