Chương 3030: Quà tặng (5)
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng nữa, trực tiếp nắm lấy cổ áo nàng, tiến vào tiểu viện, hỏi:
- Đại tiểu thư đâu?
Bách Linh rụt cổ ô ô nói:
- Ở trong phòng đọc sách...
Lạc Thanh Chu nhìn về phía trong phòng, do dự một chút, buông nàng ra, thấp giọng nói:
- Trở về phòng của mình, không nên đến quấy rối.
Nói xong, hắn đi vào trong phòng.
Cửa phòng Tần đại tiểu thư khép hờ, trong khe cửa hé ra một ánh đèn mờ nhạt.
Lạc Thanh Chu ở cửa “khụ” một tiếng, mở miệng nói:
- Đại tiểu thư, Thanh Chu đến thỉnh an ngài.
Bên trong hoàn toàn không có một chút phản ứng nào.
Hắn chờ đợi một lát, đành phải lại nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta còn có một ít chuyện tu luyện muốn hỏi ngươi, có thể đi vào không?
Bên trong vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Lạc Thanh Chu đang do dự có nên trực tiếp đẩy cửa ra hay không, bên trong rốt cục truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Tần đại tiểu thư:
- Nơi này không có Nguyệt tỷ tỷ nào cả.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Đại tiểu thư, ta muốn hỏi ngươi một số chuyện, có thể đi vào không?
Bên trong không nói nữa.
Không nói lời nào, hẳn là đồng ý nhỉ?
Lạc Thanh Chu nghĩ như vậy, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, sau đó đi vào.
Trong phòng, có vài ánh nến mập mờ.
Tần đại tiểu thư mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, đang ngồi một mình trước cửa sổ, yên lặng đọc sách.
Chỉ thấy nàng nghiêng người, mái tóc đen nhánh như thác nước, nhu thuận xõa tung bên hông mảnh khảnh. Dưới váy trắng, một đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn mặc vớ tuyết trắng, giẫm lên thảm nhung trắng như tuyết, như ẩn như hiện ở trong làn váy.
Dung nhan trong trẻo lạnh lùng tuyệt mỹ không tỳ vết kia, cùng bóng dáng xinh đẹp như tranh vẽ kia, dưới ánh nến chiếu rọi, càng làm cho người ta hít thở không thông.
Lạc Thanh Chu đứng ở cửa, cũng không lập tức đi vào, tựa hồ không đành lòng phá hư phong cảnh mỹ lệ trong đêm tối này.
Im lặng một lúc.
Tần đại tiểu thư quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp mà thâm thuý nhìn hắn, dung nhan thanh lãnh nói:
- Ai bảo ngươi tiến vào?
Lạc Thanh Chu nói.
- Ta cũng không biết, có thể là do chân.
Căn phòng lại yên tĩnh một hồi.
Tần đại tiểu thư mở miệng nói:
- Có chuyện gì?
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Linh dịch của ta lại biến dị, Thiên Địa Thánh Thụ lại kết mấy quả, cho nên ta muốn hỏi đại tiểu thư một chút, lần này ta cần bao lâu mới có thể thăng cấp?
Tần đại tiểu thư trầm mặc một chút, nói:
- Không biết.
Lạc Thanh Chu lại hỏi:
- Vậy ta đột phá Lôi Kiếp cảnh, sẽ có bình cảnh sao? Sau khi đột phá đến Lôi Kiếp cảnh, có phải bởi vì Lôi Linh căn mà ta sẽ tu luyện nhanh hơn không?
Tần đại tiểu thư thản nhiên nói:
- Ta không biết có bình cảnh hay không. Về phần sau khi đột phá Lôi Kiếp cảnh, Lôi Kiếp cảnh của người khác cần chín cấp, ngươi có thể chỉ cần ba cấp, thập chí là một cấp.
Lạc Thanh Chu vừa nghe, trong lòng vui vẻ hẳn lên.
- Nói như vậy, rất nhanh ta có thể đạt tới Võ Thần cảnh?
Tần đại tiểu thư lạnh nhạt nhìn hắn nói:
- Tốc độ tu luyện của ngươi có thể sẽ chậm lại. Hơn nữa muốn trải qua lôi kiếp, rất có thể sẽ không phải là lôi kiếp bình thường, thậm chí không phải lôi kiếp, mà là thiên kiếp khác.
Lạc Thanh Chu trong lòng trầm xuống:
- Thiên kiếp khác?
Tần đại tiểu thư cúi đầu, lật mấy trang sách trên bàn, nói:
- Ta cũng không biết là thiên kiếp gì. Dù sao, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
Trong lòng Lạc Thanh Chu bỗng trở nên thấp thỏm:
- Sẽ chết?
Tần đại tiểu thư thản nhiên nói:
- Ngươi mạnh hơn nhiều so với những người cùng cấp, khi trải qua thiên kiếp, đương nhiên sẽ càng nguy hiểm.
Lạc Thanh Chu không khỏi thở dài một hơi:
- Quả nhiên, ông trời sẽ không thiên vị bất kỳ một người nào.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên nhìn về phía nàng:
- Không đúng, một số người, ông trời vẫn thiên vị.
Tần đại tiểu thư ngẩng đầu, nhìn về phía hắn nói:
- Sao lại thiên vị?
Lạc Thanh Chu nói:
- Có vài người, từ khi sinh ra, ông trời đã cho nàng mỹ mạo tuyệt thế cùng thiên phú tu luyện, so với người khác mạnh hơn rất nhiều, đây chẳng lẽ không phải là thiên vị sao? Còn nữa, ông trời đã thiên vị nàng như vậy, lại ban cho nàng một người phu quân tuấn mỹ vô song, tài hoa hơn người, thiên phú tuyệt đỉnh, tốt đệ nhất thiên hạ, quả thực làm người khác tức chết.
Tần đại tiểu thư yên lặng nhìn hắn, trên mặt vẫn không có bất kỳ biến hoá gì, một lát sau, mới thản nhiên mở miệng nói:
- Đào hoa ham mê nữ sắc, háo sắc thành nghiện, yêu nhất tỷ muội, người tới không cự tuyệt, sao không nói?
Lạc Thanh Chu: - ...
- Ta không có, ta không phải, ta không thừa nhận!
Tần đại tiểu thư mặt không chút thay đổi, cúi đầu, tiếp tục lật sách, nói:
- Không thừa nhận không sao, vậy trở về đi.