Chương 3031: Quà tặng (6)
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng chợt khẽ động, vội vàng nói:
- Đại tiểu thư, vậy… ta thừa nhận điều đó.
Tần đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc lạnh như băng nói:
- Nếu đã thừa nhận, vậy trở về ngoan ngoãn quay người về góc tường suy nghĩ đi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Tần đại tiểu thư cúi đầu, tiếp tục đọc sách, không để ý tới hắn nữa.
Lạc Thanh Chu lại đứng ở cửa trong chốc lát, đột nhiên đóng cửa phòng lại, khom lưng cởi giày, đi lên tấm thảm nhung mềm mại, đi đến bên cạnh nàng nói:
- Đại tiểu thư, nhạc mẫu đại nhân nói, kêu ngươi ở chung phòng với ta. Nhạc mẫu đại nhân còn nói, kêu ta cố gắng, sinh cho Tần gia một bảo bảo.
Tần đại tiểu thư nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi rất nghe lời nàng?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên, nhưng không chỉ là nghe lời nàng. Lúc trước đại tiểu thư cũng đã đồng ý với ta, chờ sau khi ta đột phá cảnh giới Võ Vương, sẽ sinh khuê nữ cho ta, chỗ ta còn giữ lại chứng cứ.
Thần sắc Tần đại tiểu thư vẫn lạnh lùng:
- Ta không có, ta không thừa nhận.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Hô...
Vào lúc này, đột nhiên một cơn gió đêm thổi qua cửa sổ.
Ngọn nến trên bàn, “phụt” một tiếng, đột nhiên tắt.
Trong phòng, bỗng tối sầm lại.
Chỉ có hai cây nến đỏ đốt ở trên đầu giường vẫn nhẹ nhàng lay động trong gió, lúc sáng lúc tối.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, lập tức duỗi ngón tay bắn ra.
Hai cây nến đỏ ở đầu giường cũng đột nhiên “phụt” một tiếng tắt ngúm.
- Ôi, gió thật lớn, nếu nến đã tắt hết. Đại tiểu thư, nàng cẩn thận, đừng đụng vào nữa, ta sẽ đỡ nàng.
Lạc Thanh Chu lập tức vươn tay, muốn nâng nàng lên, lại đột nhiên đụng phải một ngón tay ngọc lạnh như băng.
Hắn không chút do dự, lập tức dùng sức nhào tới, ôm lấy nàng, nói:
- Đại tiểu thư cứ việc động thủ đi, cho dù ta có bị đông thành khối băng, cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước!
Người lạnh như băng mà mềm mại, bị hắn ôm chặt vào trong ngực.
Hắn cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lập tức ôm nàng, tham lam đòi hỏi.
Người trong ngực giãy dụa vài cái, một ngón tay lạnh như băng chạm vào người hắn, nhưng một lát sau, đột nhiên buông xuống, thân thể cũng trở nên mềm nhũn.
Trong phòng, im lặng.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, rất lâu...
Thẳng đến khi người trong ngực không còn khí lực, không cách nào phản kháng nữa, hắn đưa tay tháo trâm trên tóc nàng, mái tóc đen nhánh mềm mại, lập tức xoã xuống.
Sau đó ôm lấy nàng đi đến chiếc giường gỗ trong góc.
Hắn đặt nàng lên giường, nhìn xuống nàng.
Nàng cũng đang mở to đôi mắt mê ly, yên lặng nhìn hắn.
Nàng nằm ở đó, không nhúc nhích, không có bất kỳ phản kháng nào, chỉ có ngực cao vút, đang hơi phập phồng.
Trong lòng Lạc Thanh Chu rung động, nhu tình như nước, đưa tay giúp nàng nhẹ nhàng cởi bỏ vớ trên chân, lộ ra một đôi chân ngọc trắng như tuyết kiều mỹ.
Sau đó, lại giúp nàng nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo bên ngoài.
Rèm giường mở rộng, chậm rãi đóng lại...
Ngoài cửa sổ, mặt trăng nhô mặt ra khỏi đám mây đen, dường như đang lặng lẽ nhìn trộm cái gì đó.
Trước giường, quần áo lộn xộn nằm rải rác trên mặt đất.
Không biết đã qua bao lâu.
Trong màn rèm trắng như tuyết đóng chặt, đột nhiên truyền đến một thanh âm khẽ run:
- Không, không muốn...
Trong rèm giường.
Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt tuyệt mỹ không tỳ vết dưới thân, cùng đôi mắt động lòng người kia, lại không khỏi cúi đầu khẽ cắn môi nàng một chút, nói:
- Không muốn cái gì?
Người dưới thân, lông mi dày khẽ rung động, hai tròng mắt ngập nước nhìn hắn, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy ửng đỏ, kiều diễm ướt át, xinh đẹp động lòng người, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi phấn, thấp giọng nói:
- Không cần... dùng điện cho ta...
Trong cơ thể Lạc Thanh Chu đột nhiên dâng lên một luồng nhiệt, lập tức cởi dây nhỏ trên vai hương tuyết trắng của nàng xuống, cắn lỗ tai nàng thấp giọng nói:
- Muốn... điện ngươi... Hơn nữa muốn, hung hăng...
Ngoài cửa sổ, đêm khuya vắng vẻ, trăng sáng như tuyết.
Cửa phòng.
Bách Linh nghiêng người, lỗ tai dán chặt vào cửa, đang nín thở ngưng thần đang nghe lén cái gì đó.
Hạ Thiền không biết từ khi nào, cũng không nhúc nhích đứng ở bên cạnh.
Nhưng trong phòng, yên tĩnh như ban đầu.
Hai người đứng hồi lâu, nhưng hoàn toàn không hề nghe được cái gì hết.
Rõ ràng, trong phòng đã được bày cấm chế.
Lại qua một thời gian.
Hạ Thiền nhịn không được mở miệng, thấp giọng hỏi:
- Nghe được, cái gì, không?
Bách Linh gật gật đầu với nàng, nhỏ giọng nói:
- Cô gia đang quỳ trên mặt đất, đang ăn cái gì đó. Trong miệng còn phát ra âm thanh tư tư giống như rất ngon.
- Ôi, hình như là đang ăn chân tiểu thư...
Sau một thời gian.
Bách Linh đột nhiên lại mở to hai mắt kinh hô:
- Không xong, cô gia sắp biến thành quái vật, muốn ăn chỗ khác của tiểu thư.
Hạ Thiền giật mình một chút, cũng vội vàng dán lỗ tai lên cửa.
Đáng tiếc, nàng không nghe thấy gì cả.