Chương 3032: Sự kiêu ngạo của đại tiểu thư (1)

person Tác giả: Nhất Thiền Tri Hạ schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 756 lượt đọc

Chương 3032: Sự kiêu ngạo của đại tiểu thư (1)

Thời gian một đêm, lặng lẽ trôi qua...

Khi sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, Bách Linh ngáp một cái, lưu luyến không rời đi khỏi cửa phòng, miệng bất mãn hét lên:

- Đi thôi, đứng cả đêm, chỉ nghe thấy tiếng cô gia đang ăn, cái gì cũng không nghe thấy, cũng không biết cô gia có thành công hay không.

Hạ Thiền vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Cho dù hắn có thành công hay không, ít nhất, hắn đã qua đêm trong phòng tiểu thư.

Điều này có nghĩa là tiểu thư đã chấp nhận hắn.

Buổi trưa.

Khi Lạc Thanh Chu tỉnh dậy từ trên giường của Tần đại tiểu thư, phát hiện Tần đại tiểu thư đã không còn nữa.

Hơn nữa ga trải giường dưới thân cũng biến mất.

Trên giường, trên gối đầu đều lưu lại mùi hương chỉ có trên người Tần đại tiểu thư.

Hắn nằm ở đó, ngơ ngác nhìn rèm cửa tuyết trắng trên đỉnh đầu, hồi tưởng lại toàn bộ tối qua, cảm giác giống như là nằm mơ.

Đáng tiếc, hắn mất mặt.

Rõ ràng ở trước mặt người khác, ít nhất cũng có thể tu luyện suốt một đêm.

Nhưng ở trước mặt đại tiểu thư, mỗi lần đều không vượt qua được một khắc đồng hồ, lần đầu tiên tu luyện càng mất mặt, vừa mới bắt đầu đã kết thúc.

Cũng may, hắn có thể chất Võ Vương, liên tục tu luyện rất nhiều lần, nếu không thì lại càng mất mặt.

Lại nằm trên giường hồi lâu.

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng nói trong trẻo của Bách Linh:

- Cô gia, Tiểu Điệp nhà người đến gọi ngươi, phu nhân gọi ngươi đi ăn cơm trưa.

Lạc Thanh Chu bây giờ mới tỉnh táo lại, vội vàng rời giường.

Mặc áo lót vào, đang muốn mặc áo khoác bên ngoài, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn ra cửa sổ gọi:

- Bách Linh, vào hầu hạ cô gia mặc quần áo.

Bách Linh lập tức đứng ở ngoài cửa sổ nói:

- Mới không cần!

Lạc Thanh Chu lập tức uy hiếp:

- Ngươi chắc chưa? Bây giờ ta có quyền xử trí ngươi, nếu ngươi không nghe lời, hừ hừ, đêm nay ta sẽ...

Bách Linh lập tức ô ô nói:

- Không cần, người ta thì không cần, người ta mới không muốn thị tẩm cho thối cô gia.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi nghĩ hay lắm! Ý ta là, nếu ngươi không vâng lời, tối nay ta sẽ lập tức tìm cho ngươi một nhà, cho ngươi kết hôn với Chu gia nhà giàu bán lợn ở chợ, cho ngươi mỗi ngày đi giết lợn, xem ngươi làm thế nào để trồng hoa và hái hoa.

- Ô... Ô ô ô...

Tiếng khóc nhanh chóng truyền từ ngoài cửa sổ đến cửa phòng.

Sau đó, cánh cửa mở ra.

Bách Linh mặc váy phấn, vành tai tóc mai cắm một nhánh hoa màu hồng nhạt nhỏ, trong miệng ô ô đi vào, đáng thương nhìn hắn nói:

- Cô gia, không được... Đừng bắt người ta mổ lợn... Người ta muốn hái hoa...

Lạc Thanh Chu chỉ chỉ y bào bên cạnh, nói:

- Vậy thì nghe lời, lại đây hầu hạ bổn cô gia mặc quần áo.

Bách Linh lại “ô” một tiếng, ủy khuất đi tới, cầm lấy y bào bĩu môi nhỏ nhắn nói:

- Sao không kêu Thiền Thiền hầu hạ, gọi đại tiểu thư cũng được mà, toàn thích khi dễ người ta.

Lạc Thanh Chu đương nhiên nói:

- Đại tiểu thư và Thiền Thiền đều là nương tử nhà ta, đều ngủ cùng ta, ta yêu thương các nàng còn chưa kịp, làm sao có thể để cho các nàng hầu hạ? Cho dù muốn hầu hạ, cũng là ta hầu hạ các nàng. Ngươi thì khác, ngươi không phải nương tử nhà ta, cũng không ngủ cùng ta, ta sai ngươi, đương nhiên sẽ không đau lòng.

Bách Linh: - ...

Lạc Thanh Chu chỉ để nàng mặc áo khoác, sau đó tự mình mang giày tất, rồi chuẩn bị ra ngoài.

- Đại tiểu thư đâu?

Bách Linh bĩu môi nhỏ nhắn, cúi người, hai má tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới hắn.

Lạc Thanh Chu vươn tay véo khuôn mặt phấn nộn của nàng, sau đó ra khỏi phòng, chuẩn bị đi hậu hoa viên.

Đại tiểu thư ngoại trừ ở trong phòng, chính là ở hậu hoa viên.

Nhưng khi hắn chuẩn bị đi hậu hoa viên, Thiền Thiền lại ôm kiếm, canh giữ ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc nhìn hắn nói:

- Tiểu thư nói, không, không gặp ngươi.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt:

- Vì sao?

Tối hôm qua hai người vừa ở chung phòng, hơn nữa còn ân ái suốt một đêm, hôm nay không phải nên hoà hợp, ngọt ngào mật ngọt, tình chàng ý thiếp sao?

Tại sao đột nhiên lại đâu vào đấy rồi?

Hạ Thiền lạnh mặt nói:

- Tiểu thư nói, ngươi, ngươi xấu xa.

Lạc Thanh Chu kinh ngạc nói:

- Ta xấu? Xấu chỗ nào?

- Hừ!

Hạ Thiền quay mặt đi, nhìn về phía nơi khác, không để ý tới hắn, cũng không tránh ra.

Lạc Thanh Chu cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ đột nhiên hiểu ra, tối hôm qua mình hết lần này đến lần khác mất mặt, thời gian mỗi lần tu luyện đều rất ngắn, cuối cùng thật sự tức giận, liền dùng lôi điện, hung hăng trả thù...

- Cái kia... Thiền Thiền, vậy để ta đi xin lỗi đại tiểu thư được không?

- Hừ!

Hạ Thiền vẫn như trước, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ tuyệt đối không cho qua.

Lạc Thanh Chu không dám miễn cưỡng, nghĩ đến Tiểu Điệp còn đang ở bên ngoài chờ mình.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right