Chương 425: Thánh Quang thiên sứ
“Ừm!”
Đối mặt với hắc vu sư giống như con chuột lớn này, Lôi Lâm chỉ lạnh nhạt gật đầu.
“Mày đến rất đúng lúc, nơi này có mấy nơi cần thiên phú của mày! Đi theo bên cạnh tao!”
“Vâng! Đại nhân!” Trong đôi mắt chuột lớn lóe lên vẻ vui mừng, nhanh chóng đứng xuống phía sau Lôi Lâm.
Hắn hiểu rất rõ trong chiến tranh cỡ lớn thế này, cho dù là phù thủy chính thức cũng có tỷ lệ tử vong rất cao!
Mà muốn bảo vệ được chính mình, ngoài việc nỗ lực tăng cao thực lực ra thì nương nhờ vào một người mạnh mẽ cũng là một lối thoát khác!
“Đây là ai?”
Đám phù thủy của Hoa Viên Bốn Mùa ở đối diện, đương nhiên sẽ không nhận ra Lôi Lâm lúc này, có người nghi hoặc hỏi.
“Là Huyết Thủ của Thiên Diệp Thủ! Hắn phạm án phi thường điên cuồng, trong thời gian một năm ngắn ngủi đã liên tiếp làm ra 9 kiện đại án, là nhân vật có tên trên bảng truy nã!”
Một bạch phù thủy nhìn đã có tuổi nhìn chằm chằm vào Lôi Lâm, trong đôi mắt có vẻ kiêng dè không nói ra được.
Lôi Lâm khẽ mỉm cười, đi đến phía trước, hắc vu sư hai bên cung kính lui lại.
“Tao chỉ nói một lần! Lui lại!” Hắn nhìn đám bạch phù thủy đối diện, hung hăng mở miệng.
“Đây là thằng điên sao?”
Nhìn Lôi Lâm dám một mình uy hiếp một đám bạch phù thủy đối diện, ngay cả đám hắc vu sư Thiên Diệp Thủ đều có mấy phù thủy cho rằng Lôi Lâm điên rồi.
Nhưng đám người chuột lớn hiểu biết về Lôi Lâm hơn thì chỉ thấy da đầu tê dại, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
“Đám hắc vu sư chúng mày, Lai Ngang đại nhân chẳng mấy chốc sẽ trở về. Đến lúc đó, chúng mày. . . Ạch. . .”
Một bạch phù thủy đứng dậy, dùng lời nói chính nghĩa lên tiếng.
Nhưng một cự mãng màu đen nửa trong suốt giống như bay qua không gian, lập tức vọt thẳng tới trước mặt hắn, há to miệng máu mọc đầy răng nanh sắc bén, trực tiếp táp tới cổ hắn.
“Răng rắc!” Tiếng gặm nhấm ghê răng vang lên, thiên phú vu thuật phòng ngự của tên bạch phù thủy kia không chịu được một giây đã hoàn toàn vỡ vụn.
Sau đó, cự mãng màu đen trực tiếp cắn trúng cổ tên phù thủy này! Lập tức cắn nát cả xương gáy của hắn khiến máu tươi văng tung toé!
“Tao nói. . . Chúng mày đều là người điếc sao?”
Thi thể của bạch phù thủy không ngừng ngã trên mặt đất, áo choàng đỏ như máu trên người Lôi Lâm dường như dần tươi đẹp hơn. Hắn lạnh lùng nhìn đám bạch phù thủy đối diện, lẳng lặng nói một câu.
“Hắn. . . Hắn rốt cuộc đã tiến bộ đến trình độ nào. . . Thực lực như vậy, đã hoàn toàn không phải bán nguyên tố hóa lúc trước. . .”
Con chuột lớn màu đen phía sau nhìn thấy Lôi Lâm trực tiếp dùng một chiêu đã đánh giết được một tên phù thủy chính thức của phe đối diện thì không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi, dưới cái nhìn của hắn, trước đây trong Thiên Diệp Thủ, cũng chỉ có mấy phù thủy cấp 1 đỉnh cao như người khổng lồ mới có thể làm được điểm ấy, nhưng hiện tại, còn có thêm một Huyết Thủ!
Thậm chí, hắn mơ hồ suy đoán, lúc này có phải Huyết Thủ đã vượt qua mấy nguyên lão như người khổng lồ hay không? Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt dài nhỏ gầy gò của hắn lập tức toát ra vẻ vui mừng, đồng thời dùng ánh mắt càng thêm nóng rực nhìn chằm chằm bóng lưng của Lôi Lâm.
“Đa Quả! Hắn đã giết Đa Quả!”
Một nữ phù thủy của Hoa Viên Bốn Mùa nhìn thi thể Đa Quả trên đất, dường như có vẻ không thể tin được, rồi lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Tao muốn giết mày!”
Nữ phù thủy lộ ra vẻ điên cuồng, lập tức trên người có một vầng sáng màu nhũ bạch bao quanh!
Răng rắc!
Được ánh sáng bao phủ, quần áo trên người cô ta trực tiếp nổ tung, lộ ra thân thể thiếu nữ tuyệt đẹp.
Cùng lúc đó, từng mảng lông chim trắng nõn từ sau lưng cô ta vươn ra. Tụ lại cùng nhau, tạo thành một đôi cánh lớn màu trắng.
“Thánh quang hình thái! Cô ấy muốn liều mạng!”
Đám bạch phù thủy ở chung quanh đều kêu lên thất thanh, rồi có các cử động khác nhau.
Mấy bạch phù thủy lén lút lùi về sau, chạy về mép biên, mà càng nhiều bạch phù thủy lại xúm lại tới, mơ hồ vây quanh Lôi Lâm.
“Thánh quang thẩm phán!”
Giống như thiên sứ hạ phàm, lúc này trên mặt nữ phù thuỷ tràn ngập ánh sáng thánh khiết, mắt của cô ta cũng đã biến thành màu vàng óng, chỉ tay về phía Lôi Lâm.
Thánh quang trắng nõn, tinh khiết, tạo thành một thanh trường thương của kỵ sĩ, chung quanh còn cả tiếng thánh ca, mang theo động năng to lớn, vọt tới Lôi Lâm!
“Giết! Cùng giết hắn!”
Lập tức, đám bạch phù thủy chung quanh cũng đánh ra vu thuật sở trường của từng người, ánh sáng vu thuật đủ mọi màu sắc giống sóng biển vọt tới Lôi Lâm!
Đối mặt với công kích này, con chuột màu đen bên cạnh Lôi Lâm lập tức lùi về sau mấy bước , còn đám hắc vu sư khác lại càng né xa.
Lôi Lâm không phải cấp trên của bọn hắn, không có quyền ra lệnh cho bọn hắn.
Đồng thời, làm hắc vu sư tội ác đầy rẫy, dù hiện tại có tổ trưởng ra lệnh cho bọn hắn đi tới, e rằng cả đám sẽ chỉ lá mặt lá trái.
“Thời khắc mấu chốt vẫn là một đám không dựa dẫm được! Cũng may mà mình chưa từng đặt hi vọng lên bọn hắn. . .”
Lôi Lâm đưa hai tay về phía trước, cao giọng đọc lên mấy âm tiết.
Ào ào ào! Một vầng sáng màu đỏ tươi đẹp trong nháy mắt lan đầy hai tay của hắn, màu đỏ giống máu tươi, hầu như muốn nhỏ xuống.
“Xuất hiện rồi! Vu thuật thành danh của Huyết Thủ —— Bàn tay đỏ tươi! ! !”
Mấy hắc vu sư núp ở phía xa lập tức có chút kích động bắt đầu kêu gào.
“Giết!” Trong đôi mắt Lôi Lâm lóe lên ánh sáng lạnh, hai tay không chút do dự mà đánh về phía trước! ! !
Ầm! ! !
Hai hư ảnh huyết trảo rất lớn lập tức nổi lên, phóng tới trường thương thánh quang cùng thuỷ triều vu thuật!
Hừng hực! ! ! Trên huyết trảo còn bùng lên rất nhiều hỏa diễm màu đỏ, hỏa diễm lan tràn đến trên không, giống như muốn nhuộm cả khoảng trời này thành màu máu.
Ầm ầm! ! !
Bóng mờ lợi trảo kèm theo huyết diễm đang thiêu đốt kia va vào trường thương và một đám vu thuật, phát ra tiếng vang ầm ầm.
Một đám mây hình nấm màu đen từ giữa vụ nổ tung bay lên, gợn sóng va chạm cực lớn không ngừng lan ra bốn phía, ngay cả mặt đất cũng bị cạo đi mấy tầng.
Ong ong! ! !
Vô số khói đen và tro bụi bay lên, che kín toàn bộ cảnh tượng ở trung tâm vụ nổ.
Oành! Oành!
Đột nhiên, hai bóng mờ huyết trảo có chút tàn tạ phá tan khói đen, từ trung tâm vụ nổ vọt ra.
Huyết trảo lớn mạnh mẽ chộp một cái tới thiên sứ giữa không trung!
Thánh quang trắng nõn ngưng kết thành một áo giáp như thủy tinh, tự động bao quanh nữ phù thuỷ kia.
Lúc này trên người cô ta mặc chiến giáp thủy tinh, sau lưng mọc ra cánh chim lớn màu trắng, giống như nữ võ thần thời cổ đại một lần nữa giáng lâm tới thế gian.
Mà cự trảo màu máu lại giống cánh tay của Ma Vương đến từ Cửu U địa vực, không chút lưu tình chộp tới nữ võ thần!
Răng rắc!
Cự trảo màu máu chạm vào áo giáp, tiếng vỡ nát không ngừng vang lên.
Dưới ánh mắt không thể tin tưởng của đông đảo phù thủy, áo giáp thủy tinh giống như đến từ thiên giới vô cùng kiên cố kia bị móng vuốt màu máu cào nhẹ một cái đã vỡ vụn ra thành từng mảnh, hóa thành từng điểm sáng màu nhũ bạch, tiêu tán trong không khí.
Lập tức, cự trảo màu máu không chút lưu tình chộp lấy nữ phù thuỷ kia.
Đôi cánh trên lưng cô ta cũng bị hung hăng xé ra, từng sợi lông chim trắng nõn giống tuyết rơi từ trên bầu trời bay xuống.
Cự trảo màu máu lập tức mạnh mẽ siết chặt!
Đùng! Giống bóp nát một quả dưa hấu, nữ phù thuỷ trực tiếp bị xé thành mảnh vỡ, máu tươi không ngừng chảy xuống, bị cự trảo hút vào, ngoại hình trở nên càng kinh khủng cùng dữ tợn.
“Keng! Uy lực bàn tay đỏ tươi đạt đến hai lần cực hạn, xuất hiện năng lực chồng chất: 1- Huyết diễm: Trên bàn tay đỏ tươi xuất hiện ngọn lửa màu đỏ ngòm làm phạm vi công kích! 2- Khát máu: Bàn tay đỏ tươi đánh giết mỗi một đối thủ, sau khi thu hoạch được dòng máu đối phương, đều sẽ tự động bù đắp năng lượng hao tổn!”
Tiếng nhắc nhở của Chíp vang lên bên tai Lôi Lâm.
“Ồ! Ý này chính là mỗi lần giết chết một kẻ địch, bàn tay đỏ tươi đều sẽ tự động bổ sung năng lượng, không cần phù thủy bổ sung sao?”
Lôi Lâm hơi kinh ngạc, hắn cũng học được vu thuật này từ cự xà chi thư của Thâm Hồng đại phù thủy.
Bây giờ nhìn lại, Thâm Hồng đại phù thủy không hổ là phù thủy đạt đến cấp bốn, dù tiện tay thu nhận vu thuật cấp 1, cũng có hiệu quả phi thường khủng bố.
Sau khi hấp thu máu của nữ phù thuỷ, bóng mờ cự trảo vốn đã ảm đạm ánh sáng, huyết sắc bắt đầu tiêu tan lại giống như vừa được bổ sung năng lượng, màu đỏ ngòm lại bùng lên!
Huyết diễm trước đó đã tắt lại lần thứ hai hừng hực bốc cháy trên móng vuốt.
Ầm!
Cự trảo màu máu nhấn một cái xuống phía dưới!
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một chưởng ấn rất lớn, xung quanh còn có rất nhiều hỏa diễm màu đỏ đang không ngừng thiêu đốt.
Mà mấy vị phù thủy Hoa Viên Bốn Mùa bị cự trảo đập trúng cũng hóa thành tro tàn trong huyết diễm! ! !
Một đòn! Chỉ là một đòn! ! ! Lôi Lâm đã đánh giết mấy tên phù thủy chính thức! ! !
Loại chiến tích này nếu như lưu truyền đi, hắn nhất định sẽ vang danh toàn bộ Nam Hải bờ, thậm chí được lịch sử truyền tụng lại!
“Lại. . . Lại. . . Huyết Thủ lại mạnh như vậy! ! ! Lẽ nào hắn đã trở thành phù thủy cấp hai rồi? ? ?”
Đám hắc vu sư thuộc Thiên Diệp Thủ cũng bị một đòn hung hãn như thế của Lôi Lâm dọa sợ, thật lâu không thể nói.
Xoạt xoạt xoạt! ! !
Đám bạch phù thủy sau khi nhìn thấy một đòn này của Lôi Lâm đã hoàn toàn mất đi tự tin, vội sử dụng các loại vu thuật, hóa thành một cơn gió hoặc là chim khổng lồ nhanh chóng thoát đi.
Lôi Lâm lẳng lặng đứng ở chỗ này, cũng không đuổi theo!
Đối với hắn mà nói, đánh giết bạch phù thủy gì đó căn bản không có tác dụng gì, tranh thủ thời gian đi cướp đoạt tài nguyên mới là chính sự.
Ầm!
Lại là một huyết trảo to lớn bay ra, đào phế tích lên, lộ ra một địa đạo.
Lôi Lâm giống như cự thú hung mãnh nhất thời thượng cổ, dựa vào ký ức lần trước được quỷ Bỉ Nhĩ dẫn đường, phá hủy toàn bộ cạm bẫy và vu trận dọc theo đường đi.
Chỉ là chốc lát, hắn lại đi tới trước mặt kho tài nguyên to lớn lần trước.
Cửa sắt kim loại khổng lồ bị huyết diễm đốt cháy đã biến thành sắt lỏng, chậm rãi chảy trên mặt đất, Lôi Lâm chắp hai tay sau lưng, ung dung đi vào trong kho tài nguyên to lớn này.
“Đại nhân! Mời ngài trước!”
Đám hắc vu sư đi theo Lôi Lâm một đường tới đây, cho dù nhìn thấy bảo tàng lớn như thế, nhưng dưới dâm uy của Lôi Lâm nên cũng không dám làm càn, trái lại cung kính mời hắn chọn chiến lợi phẩm trước tiên.