Chương 569: Giao thiệp (2)
Đây chính là tất cả những nội dung trong tu liệu mà Tây Cách Phất Lý Đức thu thập được có liên quan tới học phái phía sau Hi Lâm.
Mà Lôi Lâm dựa vào đây để tìm ra rất nhiều tin tức có giá trị: “Sửa chữa ngoại hình, giỏi về giao tiếp, năng lực phụ trợ mạnh mẽ. . . Xem ra phương pháp minh tưởng cao cấp truyền thừa của Tự Nhiên Chi Minh cũng không thể trực tiếp tăng cường sức chiến đấu, trái lại có thể tăng cường mị hoặc là năng lực ảo giác!”
“Đồng thời, đa số chỉ giao du với các học phái loại nhỏ, ngay cả học phái cỡ trung đều không có, chứng tỏ trong học phái cơ bản không có khả năng có phù thủy cấp hai trở lên tọa trấn, bằng không đã sớm tự động trở thành học phái. cỡ lớn . .”
Thực lực như vậy, nếu như Lôi Lâm vẫn là thuật sĩ cấp hai, tự nhiên một đường quét ngang qua, nhưng hiện tại hắn có thương tích trên người, không thể sử dụng toàn bộ thực lực, lại muốn cố gắng duy trì khiêm tốn, không muốn thu hút những phù thủy cấp hai trở lên kia chú ý, tự nhiên còn cần nhẫn nại tính tình bồi đối phương chơi một chút, nhìn tiểu hồ li tên là Hi Lâm kia có thể chơi ra trò gian gì.
“Chào ngài! Tiên sinh! Xin hỏi có hẹn trước sao?”
Lôi Lâm mới vừa bước vào hội sở đã bị hai thị nữ cung kính chặn đường, khi hai người này hành lễ, Lôi Lâm còn có thể ngửi thấy từ trên người hai thị nữ này một mùi hương phi thường thanh lịch, hai thị nữ có dung mạo vô cùng tốt, khí chất cũng trải qua huấn luyện đặc biệt, hầu như có thể so với được với những người từ gia tộc tử tước kia.
Nhưng theo sát phía sau hầu gái là mấy kỵ sĩ hộ vệ, có thể khiến đại đa số người muốn gây rốithu lại tâm tư của chính mình.
“Ta tìm đến Hi Lâm, trước đó cô ấy có hẹn trước!” Lôi Lâm đáp.
“Là Lôi Lâm đại nhân sao? Mời đi theo tiểu nhân!” Khi nghe đến tên Hi Lâm, thân thể hai thị nữ này khẽ run lên, trở nên càng thêm cung kính.
“Hi Lâm đại nhân đang ở Thiên Nhã Các chờ ngài!”
“Thiên Nhã Các? Đó không phải phòng khách quý một năm mới mở ra một hai lần sao?” Một người tuổi trẻ quý tộc đi ngang qua nhất thời kêu lên sợ hãi, thu hút sự cú ý của đám người chung quanh.
“Ta không có nghe lầm chứ, đúng là Thiên Nhã Các!”
“Người tuổi trẻ kia, rốt cuộc có lai lịch ra sao? Hình như ta chưa từng nghe nói có đại quý tộc nào đến đây. . .”
Từ trong phòng chung quanh sảnh truyền đến tiếng thì thầm nói nhỏ, tuy rằng bọn họ đều cố gắng đè thấp âm thanh, nhưng Lôi Lâm vẫn nghe thấy rõ ràng.
Trong ánh mắt ghen tị của đông đảo đại quý tộc, Lôi Lâm cùng hầu gái kia đi lên tầng cao nhất của hội sở này.
Sau khi xuyên qua mấy hành lang bố trí hoa cỏ và dây leo, Lôi Lâm vừa mới đến phía trước Thiên Nhã Các.
Hai thị nữ cung kính mà kéo cửa ra giúp Lôi Lâm, lại lùi ra ngoài rất nhanh.
Sương mù! Một luồng sương mù màu trắng tràn ngập cả phòng, mà những bảo thạch trong góc toả ra ánh sáng lóng lánh càng khiến nơi này lộ ra vẻ xa hoa, dường như ảo cảnh.
“Hả? Loại sương mù này dường như còn có một loại tác dụng yên tĩnh, thả lỏng giảm bớt mệt nhọc, đối với thân thể người bình thường có hiệu quả rất tốt!”
Lôi Lâm chỉ vừa ngửi đã có kết luận, thậm chí ngay cả phương pháp phối chế sương mù đều rõ như lòng bàn tay: “Đáng tiếc, đối với phù thủy chính thức thì không có hiệu quả gì!”
Hắn tùy ý nhìn trang trí trong Thiên Nhã Các này một chút.
Ở đây, cũng bố trí rất nhiều thực vật xanh, đồng thời vị trí bày ra cũng có quy luật và chú ý, làm cho người ta có cảm giác hòa vào thiên nhiên.
Ở Ám Cực Vực, thực vật xanh là một loại tài nguyên phi thường hiếm thấy, phần lớn ánh mặt trời từ Thái Dương thạch dùng để trồng trọt nấm cùng cây yến mạch, rau dưa cùng hoa quả chính là sản phẩm quý giá cho quý tộc, mà thực vật thuần túy làm cảnh thì càng phi thường hiếm thấy.
Mà trên ghế mây, Hi Lâm giống như không biết Lôi Lâm đến, cô nàng vẫn đang nằm ngửa nghỉ ngơi, lộ ra thân thể thon dài mỹ hảo, lại phối hợp với thêm khuôn mặt thiên tư quốc sắc kia, cho dù là đối với phù thủy chính thức cũng là một sự hấp dẫn không nhỏ.
“Khụ!” Lôi Lâm khẽ ho khan một tiếng.
Lập tức, người phụ nữ nằm trên ghế giống thức tỉnh vậy, vội đứng dậy, chân thành hành lễ mỉm cười với Lôi Lâm: “Cậu đến rồi, Lôi Lâm phù thủy!”
Mọi cử động của cô đều chưa vẻ hào phóng cùng tao nhã, âm thanh còn ưu mỹ cùng ngọt ngào hơn cả chim sơn ca, khiến cho người bất giác say mê.
“Hi Lâm phù thủy, chào cô!” Lôi Lâm lạnh nhạt hỏi thăm một chút, vẻ mặt thờ ơ.
Lực lượng tinh thần của phù thủy chính thức đủ để bao phủ cả hội sở, mà khi Lôi Lâm đến cũng không cố ý che giấu khí tức trên người mình, nữ nhân này không cảm ứng được sự tồn tại của hắn mới là lạ!
Nhưng cho dù là như vậy, Hi Lâm vẫn khiến người ta không hận nổi, thật giống như một cô bé thiện ý đùa dai, khiến cho người khác không cảm thấy chán ghét.
Mà sau khi nhìn thấy cảnh này, Lôi Lâm càng khẳng định tác dụng của phương pháp minh tưởng của đối phương.
Ảo thuật cao minh không phải tác dụng trên thân đối phương, mà là tác dụng với tự thân , khiến cho phù thủy đối địch không đành lòng làm hại.
Mà phương pháp minh tưởng của Hi Lâm rất rõ ràng đã đạt tới tầng thứ này.