Chương 570: Hi Lâm (1)
“Loại phương pháp minh tưởng này e rằng cũng chỉ có một tác dụng là tăng cường lực tương tác!”
“Thân cận tự nhiên! Thân cận vạn vật! Thậm chí cuối cùng từ trình độ ảnh hưởng tới sinh vật có trí khôn, đến ảnh hưởng vật thể vô ý thức, tự động hấp dẫn hạt năng lượng căn bản hệ ảo giác trong không khí…”
Lôi Lâm nhanh chóng phán đoán nội dung trong phương pháp minh tưởng của Hi Lâm.
“Khủng bố! Loại phương pháp minh tưởng này tu luyện đến cấp độ cuối cùng, e là bản thân phù thủy không chủ động hấp dẫn nhưng hạt năng lượng căn bản trong không khí vẫn sẽ tự động tập trung vào bên trong thân thể phù thủy, đồng thời, có thể còn có tác dụng cải thiện tư chất linh hồn…”
Đương nhiên, phương pháp minh tưởng của Hi Lâm còn lâu mới đạt đến cấp bậc này, thậm chí ngay cả việc cô ta đã hiểu thấu đáo ở tầng thứ này hay chưa, Lôi Lâm còn thấy hoài nghi.
Nhưng rất hiển nhiên, dựa vào biểu diễn hiện tại của cô ta thì không mê hoặc được Lôi Lâm.
Bởi vậy, Lôi Lâm hoàn toàn không thèm nhìn khuôn mặt đẹp của Hi Lâm mà trực tiếp đi tới một cái ghế tựa bằng dây mây đối diện cô ta: “Đối với ý đồ đến của ta, ta nghĩ Hi Lâm tiểu thư hiểu rất rõ ràng…”
Loại thái độ này nhất thời khiến Hi Lâm khẽ cau mày, nhưng trên mặt cô ta lập tức lộ ra một nụ cười đầy ý vị, chậm rãi xoay người đứng lên.
“Nế như Lôi Lâm tiên sinh đã nói như vậy, vậy ta cũng sẽ không vòng vo!” Trên khuôn mặt dễ nhìn của Hi Lâm xuất hiện ý cười cay đắng: “Hang động hàn băngcũng không phải do học phái Tự Nhiên Chi Minh của ta khống chế, mà băng bích hạt lại là một chủng tộc vật năng lượng cao phi thường mạnh mẽ sinh, mỗi con tới kỳ thành niên đều có thực lực ngang bằng với phù thủy chính thức, trong kịch độc có chứa hàn khí cực âm lại là phiền phức mà các phù thủy tránh không kịp… Huống chi, băng bích hạt tinh anh đều có thực lực bán nguyên tố hóa phù thủy, nghe đồn băng bích hạt hoàng thậm chí cả phù thủy cấp 1 đỉnh cao đều không bắt được…”
“Do nhiều nhân tố bất lợi như thế nên chúng ta muốn thu được mỗi một phần kết tinh hơi thở đều phải trả một cái giá khổng lồ. Càng phiền toái hơn chính là chủng tộc này căn bản không thể nuôi nhốt, nó sẽ tấn công tất cả vật còn sống trong tầm nhìn… Không dối gạt tiên sinh, chính là một phần tài liệu trước đó bán ra kia đã là phần cuối cùng trên tay ta…”
Giọn nói Hi Lâm êm tai đang không ngừng tố khổ, cả người nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu, rất giống một cô gái nhỏ bé nhu nhược, khiến người khác hầu như không nghĩ tới thân phận phù thủy của cô ta.
Nhưng Lôi Lâm sẽ không dễ dàng bị đối phương lừa gạt, đồng thời, cho dù đối phương thật sự khổ cực như lời cô ta nói, hắn cũng không có dự định sẽ trợ giúp.
“Xin lỗi, hôm nay ta tới đây chỉ là muốn thu mua lượng lớn kết tinh hơi thở băng bích hạt, mặt khác, nếu như chỗ cô có phiền phức, vậy chúng ta có thể đổi phương thức giao dịch, cô cho ta quyền hạn tiến vào hang động hàn bang và địa đồ cụ thể, mà ta có thể trả lượng lớn ma thạch hoặc tài nguyên quý giá, thậm chí tư liệu nghiên cứu ngành học đỉnh cấp…”
Lôi Lâm lộ ra vẻ giàu nứt đố đổ vách.
Đương nhiên, muốn đi vào hang động hàn băng, hắn hoàn toàn có thể đi tìm mấy thế lực khác để giao dịch hoặc là chính mình lén lút tiến vào.
Nhưng có một tầng thân phận quang minh chính đại như thế cũng là chuyện tốt, đồng thời, Lôi Lâm cũng đã hỏi thăm về những thế lực khống chế hang động hàn băng khác, nếu không phải chủng tộc phi nhân loại có trí tuệ thì chính là thế lực cực đoan cố chấp bảo thủ, Lôi Lâm rất hoài nghi về chuyện có thể bắt được thứ mình cần từ trên tay bọn họ.
Dù sao nếu như không muốn huyên náo long trời lở đất thì hợp tác cùng Tự Nhiên Chi Minh tiến vào là phương thức tốt nhất.
Đương nhiên, nếu như cuối cùng không có cách nào khác thì Lôi Lâm cũng không ngại tạm thời ngủ đông, đợi đến khi chính mình khôi phục thực lực thuật sĩ cấp hai sẽ mạnh mẽ tiến vào, thậm chí chiếm lấy toàn bộ hang động hàn băng.
“Quyền hạn tiến vào? Còn có địa đồ?” Hi Lâm cúi đầu suy nghĩ một chút, lập tức lắc đầu từ chối: “Xin lỗi! Lôi Lâm tiên sinh không phải người của Tự Nhiên Chi Minh, nếu như ta để cậu vào, ắt phải khiến những người của thế lực khác bất mãn…”
“Chẳng qua nếu như tiên sinh là người của Tự Nhiên Chi Minh vậy thì không có vấn đề gì!” Hi Lâm mỉm cười nói.
Mà Lôi Lâm nghe thế thì cười to lên: “Chính vì một quyền hạn tiến vào mà muốn ta gia nhập với các ngươi, có phải cô đã nghĩ quá đẹp rồi không!”
“Đương nhiên không chỉ như vậy. Nếu như tiên sinh đồng ý gia nhập, Hi Lâm đồng ý dành cho tiên sinh địa vị giáo sư danh dự. Hàng năm sẽ có cung phụng năm mươi vạn ma thạch tài nguyên, đồng thời, một số bí ẩn và phòng thí nghiệm của Tự Nhiên Chi Minh cũng có thể mở ra đối với ngài! Đại nhân! Ngài không thể giúp Hi Lâm một chút sao?”
Giọng nói của Hi Lâm phi thường thành khẩn, lại mang theo giọng mũi nồng đậm, khiến người nghe hầu như mê muội, mà trong đôi mắt đẹp của cô ta lại long lanh ánh nước.
“Hả?” Lôi Lâm ngẩn ra, lập tức lại cười mà không phải cười nhìn thẳng vào mắt Hi Lâm.
Có chíp dò xé, một tia sóng tinh thần cực kỳ bí ẩn hoàn toàn bại lộ trước mắt Lôi Lâm, đồng thời, phương hướng tác dụng của luồng tinh thần lực này là đại não và thức hải của Lôi Lâm.
“Lại còn dám sử dụng ảo thuật với mình? ?” Lôi Lâm có cảm giác không biết nên khóc hay cười, cảm thấy người phụ nữ này thực sự có vẻ điếc không sợ súng, không nói tự thân huyết mạch của hắn phản kích, chính là lực lượng tinh thần khổng lồ vốn là thuật sĩ cấp hai của hắn cũng có thể trực tiếp khiến lực lượng tinh thần của Hi Lâm bị phản phệ, thậm chí biến thành ngớ ngẩn!
Nhưng hiện tại đối phương còn có tác dụng nên đương nhiên hắn sẽ không làm như thế.