Chương 76

person Tác giả: Âm Oa schedule Cập nhật: 22/12/2025 12:07 visibility 1,291 lượt đọc

Ôn Nhiêu đã có một khoảng thời gian rất dài không chạm vào điện thoại di động. Anh đã quen với kiểu điện thoại cũ , nên chiếc di động mỏng manh, thời thượng hiện tại nằm trong tay tạo cho anh một cảm giác không chân thật. Anh chỉ là tò mò vì đã quá lâu không dùng điện thoại, nhưng hành động sờ sờ, chạm chạm, dò xét đó lại bị người khác coi là chưa từng thấy "vẻ đẹp thành phố".

“Ôn Nhiêu mua điện thoại mới à?”

Nam sinh ngồi sau lưng Ôn Nhiêu bàn tán về chiếc điện thoại anh đang cầm.

“Không phải hàng đã qua sử dụng chứ?”

“Nhìn nhãn hiệu thì là mẫu mới ra, khá đắt tiền đấy, nhưng mà với nó, chắc chỉ mua nổi hàng cao cấp nhái thôi.”

Ôn Nhiêu không nghe thấy những lời thì thầm phía sau. Anh nghịch một lúc, sau khi đã quen thuộc, liền nhét điện thoại trở lại túi.

Một nguyên nhân lớn khiến Ôn Nhiêu bị cô lập chính là gia cảnh. Khi các nam sinh đi giày thể thao hàng hiệu, các nữ sinh khoe khoang đồng hồ mới mua, thì Ôn Nhiêu trầm tĩnh, có phần u ám lại trông vô cùng lạc lõng. Hơn nữa, với sự "cố sức" tuyên truyền của giáo viên, hầu như ai cũng biết anh không còn cha mẹ, phải dựa vào sự giúp đỡ của họ hàng mới miễn cưỡng đi học.

Học sinh cấp ba, tuy chưa buôn trải như người lớn ngoài xã hội, nhưng cũng mơ hồ học được cách nịnh bợ từ môi trường xung quanh, hiểu rằng nên ưu tiên kết giao với những bạn bè có gia cảnh tốt, học tập giỏi. Vì vậy, một học sinh có thành tích học tập luôn bình thường, gia cảnh cũng không khá giả như Ôn Nhiêu, luôn ở trong tình trạng bị xa lánh. Việc anh đột nhiên mua một chiếc điện thoại mẫu mới đương nhiên gây ra những lời bàn tán và suy đoán ác ý từ những người vẫn luôn khinh thường gia đình anh.

Lâm Phồn cũng nghe được chuyện Ôn Nhiêu đổi điện thoại. Khi Ôn Nhiêu còn ở cùng phòng ký túc xá với hắn, anh thường xuyên ăn mì gói vì không đủ tiền ăn cơm, khiến cả phòng ký túc xá tràn ngập cái mùi khó ngửi đó. Vậy nên, Ôn Nhiêu làm sao có thể mua nổi điện thoại mới?

Nhưng tự hỏi những điều này có ý nghĩa gì? Khi Lâm Phồn nhận ra mình có chút không ổn, trên trang giấy trắng của cuốn sách đang mở trước mặt hắn, đã phủ đầy những ký tự vô nghĩa.

---------

Sáng thứ Bảy, Ôn Nhiêu nhận được điện thoại của Tiết Nhất Hàn, dặn anh 10 giờ trưa đợi ở cổng trường. Ôn Nhiêu là người đúng giờ, 10 giờ đã đứng đợi ở cổng, nhưng đến 10 giờ rưỡi Tiết Nhất Hàn mới tới. Ôn Nhiêu không ngờ Tiết Nhất Hàn lại tự mình lái xe, lúc đó thấy một chiếc xe dừng trước mặt còn hơi ngơ ngác, đợi đến khi cửa sổ xe hạ xuống, Tiết Nhất Hàn ló đầu ra, anh mới phản ứng kịp.

“Lên xe.”

Ôn Nhiêu định ngồi ở ghế sau, nhưng khi kéo cửa xe ra, thấy phía sau đã có hai nam sinh ngồi sẵn. Tiết Nhất Hàn ở ghế lái nói:

“Ngồi cạnh tôi đi.”

Ôn Nhiêu đành phải lùi lại, ngồi vào ghế phụ lái.

“Mới đi sân bay đón người, tới hơi muộn.”

Đây coi như là một lời giải thích.

“Không sao.”

Tiết Nhất Hàn thấy trên mặt Ôn Nhiêu đã đổ một tầng mồ hôi. Cậu biết thời tiết hôm nay nóng, liền không để lại dấu vết mà điều chỉnh điều hòa trong xe xuống thấp hơn một chút.

Ôn Nhiêu nhìn qua kính chiếu hậu, thấy hai nam sinh ngồi phía sau, trông đều lớn hơn Tiết Nhất Hàn một chút. Bọn họ nói chuyện bâng quơ với Tiết Nhất Hàn, còn hỏi về Ôn Nhiêu, Tiết Nhất Hàn chỉ nói là một người học trưởng của mình, sau đó hai nam sinh kia liền không hỏi nữa. Xe chạy đến một khu chung cư cao cấp nào đó, Tiết Nhất Hàn bảo ba người xuống xe, còn mình thì đỗ xe vào gara rồi quay lại, dẫn họ vào biệt thự. Khi còn ở ký túc xá, Ôn Nhiêu đã thấy một tủ quần áo hàng hiệu của Tiết Nhất Hàn, liền biết gia đình cậu giàu có, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này.

“Hôm nay sinh nhật cậu, có cần tôi đặt bánh kem không?”

Một trong hai nam sinh mà Tiết Nhất Hàn đón về hỏi.
Tiết Nhất Hàn tỏ vẻ khinh thường:

“Thôi đi, tôi mới không ăn cái thứ đó.”

Phòng khách nhà Tiết Nhất Hàn còn lớn hơn cả lớp học của Ôn Nhiêu. Mặc dù Ôn Nhiêu từng sống trong những căn phòng rộng rãi, xa hoa, nhưng sau khi ở trong phòng ký túc xá chật hẹp lâu ngày, đột nhiên bước vào một căn biệt thự rộng rãi, sáng sủa như thế này, anh vẫn có chút không quen.
Tiết Nhất Hàn thành thạo cầm điện thoại gọi món ăn. Gọi xong, thấy Ôn Nhiêu đang ngồi trên ghế sô pha có vẻ câu nệ, cậu đặc biệt giới thiệu với anh hai nam sinh đi cùng:

“Bọn họ là bạn thân từ bé của tôi, mới từ nước ngoài về.”

Ôn Nhiêu ngoài việc khô khan ‘à’ một tiếng, thật sự không biết nên nói gì.
Một nam sinh bật cười:

“Nhất Hàn, học trưởng của cậu có vẻ hơi ngại ngùng nha.”

“Bình thường ở ký túc xá sao không thấy anh ngại ngùng thế.”

Tiết Nhất Hàn lẩm bẩm một câu:

“Đến nhà tôi ăn một bữa cơm, sao đột nhiên lại ngại chứ.”

Bởi vì đó là bạn thân từ bé của Tiết Nhất Hàn, không phải cậu, trong tình huống này đương nhiên sẽ không biết nói gì.
Món ăn Tiết Nhất Hàn gọi rất nhanh đã được đưa đến, là đồ ăn từ khách sạn, đóng gói hoàn hảo, lấy ra bày đầy cả bàn, còn có cả đĩa trái cây theo mùa đã được cắt sẵn. Tiết Nhất Hàn lục tủ lạnh tìm đồ uống, lấy xong cho mình, cậu hỏi Ôn Nhiêu:

“Anh uống gì?”

“Coca là được.”

Tiết Nhất Hàn lấy cho Ôn Nhiêu một lon Coca lạnh. Sau đó bốn người kéo ghế, ngồi vào bàn.

“Chỉ có chúng ta thôi sao?”

“Chứ còn ai?”

Ban đầu Tiết Nhất Hàn chỉ định mời hai người bạn thân của mình, không hiểu sao lại kéo cả Ôn Nhiêu tới.
Trừ Ôn Nhiêu ra, ba nam sinh kia đều uống bia. Vì là mùa hè, món phổ biến nhất là tôm hùm đất. Vì ở trong nhà nên họ tương đối thoải mái, ăn uống một lúc, cả ba đều cởi áo khoác ngoài ra. Tiết Nhất Hàn có vẻ không ăn cay được, cả khuôn mặt đỏ bừng, rót mấy ngụm bia lạnh vẫn không chịu nổi, liền cởi cả áo sơ mi, để lộ thân trên. Không cần nói nhiều về sự hấp dẫn, ít nhất thì cũng hơn hẳn vóc dáng khô gầy của Ôn Nhiêu.

“Các cậu ở nước ngoài thế nào rồi.”

“Cũng ổn.”

Một nam sinh xắn tay áo lên, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ đắt tiền:

“Cậu và anh trai cậu thì sao?”

“Cũng vậy thôi.”

Tiết Nhất Hàn đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên chuyển chủ đề sang Ôn Nhiêu:

“Cậu ăn đi chứ.”

Ôn Nhiêu đang cầm đũa có chút sững sờ. Anh vẫn đang ăn mà.
Tiết Nhất Hàn cầm muỗng, múc hết sườn hầm trong nồi sang chén của Ôn Nhiêu:

“Ăn nhiều một chút đi, tôi không đòi tiền anh đâu.”

“……”

Ôn Nhiêu nhìn thấy chỗ thịt chất đống trong chén, thực sự cạn lời.
Nhà Tiết Nhất Hàn không có người lớn, ba người lại là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ, vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đến cuối cùng, trên bàn mỗi người đều chất một lớp vỏ tôm dày. Hai người ban đầu chỉ cởi áo khoác, vì uống bia khiến cơ thể nóng lên, cũng lần lượt cởi cả áo sơ mi.

Mùi thơm thức ăn hòa lẫn tiếng ' bùng bùng' của bia, vô cùng hấp dẫn.

Không quen nhìn Ôn Nhiêu một mình uống Coca, Tiết Nhất Hàn đổi Coca trước mặt anh thành bia. Ôn Nhiêu không phải là không uống được, chỉ là sau khi thịt tôm cay tê đầu lưỡi và bia lạnh cùng nhau lăn xuống dạ dày, hơi thở phả ra đều mang theo một lớp sương trắng nóng rát. Ôn Nhiêu cũng cảm thấy nóng, đặc biệt là quần áo dính vào lưng, cái cảm giác nóng rát khó chịu đó.

Tuy nhiên, anh ngại c** q**n áo trong nhà người ta, cùng lắm chỉ cởi vài nút áo trên cùng, và xắn tay áo lên.
Ôn Nhiêu uống bia nhiều, có chút mắc tiểu, liền hỏi Tiết Nhất Hàn:

“Phòng vệ sinh nhà cậu ở đâu?”

Tiết Nhất Hàn chỉ lên lầu hai:

“Ở trên lầu.”

Ôn Nhiêu lên lầu, tìm được phòng vệ sinh. Khi anh đang đi tiểu, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài. Người bước vào không nghĩ Ôn Nhiêu vừa mới c** q**n, liền lập tức xấu hổ đóng cửa lại và lùi ra:

“Xin lỗi.”

Bị dọa suýt nữa tiểu lệch, Ôn Nhiêu thành thạo giải quyết xong, định dùng nước rửa sạch chỗ bị tiểu lệch kia, không ngờ vừa vặn tay cầm, vòi hoa sen đã phun nước ra trước. Ôn Nhiêu bị nước ấm xối cho ngây người, sau đó luống cuống tay chân đóng lại.
Người đứng ngoài cửa là một trong những người bạn thân của Tiết Nhất Hàn. Thấy Ôn Nhiêu mãi không ra, cậu ta liền thúc giục:

“Xong chưa?”

Cũng may đóng kịp lúc, chỉ là áo trên bị ướt một chút. Ôn Nhiêu lau nước trên má, đi qua mở cửa:

“Rồi.”

Đối phương khi bước vào, thấy Ôn Nhiêu quần áo ướt nhẹp còn sững sờ một chút.
Lúc Ôn Nhiêu xuống lầu, Tiết Nhất Hàn đã ăn xong, đang nằm dài trên sô pha, cũng hỏi:

“Quần áo anh sao lại ướt?”

“Vừa rửa mặt.”

Ôn Nhiêu nói.

Tiết Nhất Hàn nằm trên sô pha một lát rồi ngồi dậy:

“Trong phòng khách mở điều hòa, quần áo ướt cẩn thận bị cảm.”

Ôn Nhiêu vừa nói ‘không sao’, Tiết Nhất Hàn đã lên lầu. Cậu đặc biệt lấy một chiếc quần áo mới từ phòng mình ra, ném cho Ôn Nhiêu:

“Thay đi.”

Ôn Nhiêu đã ngồi xuống, chiếc quần áo của Tiết Nhất Hàn ném thẳng vào mặt anh. Trong phòng khách hai người kia cũng không mặc áo, Ôn Nhiêu cảm thấy nếu mình đi vào phòng thay đồ thì quá kỳ quái, anh liền đứng dậy, cởi luôn chiếc áo ướt nhẹp. Tiết Nhất Hàn tuy nhỏ tuổi hơn Ôn Nhiêu, nhưng nhờ ph*t d*c tốt, trên người ít nhất cũng có cơ bắp cần thiết. Ôn Nhiêu thì khác, cả người không có lấy hai lạng thịt.
Tiết Nhất Hàn vốn dĩ ném quần áo cho anh xong liền không để ý nữa, nhưng khi thấy Ôn Nhiêu thay đồ, vẫn liếc mắt một cái. Liếc mắt một cái liền thấy hai điểm thịt tròn tròn trên ngực Ôn Nhiêu. Không phải màu hồng nhạt, mà là màu đỏ thẫm. Không biết có phải do quá gầy mà gây ra ảo giác hay không, Tiết Nhất Hàn luôn cảm thấy ngực anh có chút nhô lên.

Hơn nữa, eo Ôn Nhiêu thực sự rất thon. Tiết Nhất Hàn ném cho anh là áo phông. Khi anh vươn cánh tay mặc vào, cả người thẳng tắp, nhìn từ bên cạnh, dường như có đường cong mềm mại.
Tiết Nhất Hàn, vốn dĩ bản thân cũng đang c** tr*n, nhìn anh lại thấy hơi nóng mặt. Hắn ho khan hai tiếng mất tự nhiên, điều hòa nhiệt độ phòng khách xuống thấp hơn một chút nữa.
Để che giấu ánh mắt vừa rồi cứ dán vào người Ôn Nhiêu, Tiết Nhất Hàn quay đầu đi:

“Buổi chiều đi đâu chơi?”

“Lâu rồi không chơi game điện tử, đi khu trò chơi đi.”

“Được.”

Tiết Nhất Hàn nhìn thấy Ôn Nhiêu đã mặc quần áo xong, mới dám nhìn thẳng vào anh:

“Buổi chiều anh không có tiết học chứ?”

“Không.”

Hôm nay là cuối tuần, Tiết Nhất Hàn có chút hỏi thừa.

“Vậy được, buổi chiều cùng đi chơi.”

Tiết Nhất Hàn nói:

“Ngày mai tôi cùng anh đi học.”

_________

Tiểu kịch trường:

Ôn Nhiêu: Nhô lên… Ngực… Tôi đã nói với cô là không được làm chuyện đó.

Tra tác giả : Tôi không làm chuyện đó, nhưng hắn muốn làm cậu.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right