Chương 77

person Tác giả: Âm Oa schedule Cập nhật: 22/12/2025 12:07 visibility 4,082 lượt đọc


Buổi chiều vẫn là Tiết Nhất Hàn lái xe. Vì Tiết Nhất Hàn chưa đủ tuổi vị thành niên, Ôn Nhiêu ít nhiều cũng hỏi một chút. Tiết Nhất Hàn nói đó là xe của bố cậu, bố cậu ta đi nơi khác họp, xe để lại ở nhà, khi nào cậu muốn ra ngoài chơi thì lái đi. Dù sao thì cậu cũng biết lái xe.

Hai người bạn thân kia của cậu , một người tên Tô Ngộ, một người tên Đoạn Lam. Ban đầu Ôn Nhiêu còn không phân biệt rõ, nhưng nghe hai người họ nói chuyện thì phân biệt được. Tô Ngộ là người Hàng Châu, tuy ở nước ngoài một thời gian, nhưng giọng nói vẫn mang âm điệu mềm mại của người Hàng Châu. Đoạn Lam tính cách tương đối lạnh lùng, nói chuyện với Tiết Nhất Hàn đều là từng chữ một nảy ra, giọng phổ thông chuẩn, ngược lại không rõ là người ở đâu. Vì cha mẹ của hai người họ cùng nhau ra nước ngoài, đi khá gần nhau, lần này về nước, người nhà còn chưa về, hai người họ đã kết thúc việc học và cùng nhau trở về trước.

Hai người họ quả thật lớn tuổi hơn Tiết Nhất Hàn, lại được giáo dục ở nước ngoài, từ cách nói chuyện đều trưởng thành hơn Tiết Nhất Hàn rất nhiều. Tiết Nhất Hàn ở trước mặt hai người họ, thật sự giống như một tên nhóc con lông bông nhảy nhót loạn xạ – – câu này đương nhiên Ôn Nhiêu không dám nói, dù sao anh cũng đang ăn nhờ ở đậu, huống hồ lát nữa người ta còn dẫn anh đi chơi cùng.

Tiết Nhất Hàn lái xe đến khu trò chơi điện tử lớn nhất ở trung tâm thành phố. Cậu đậu xe ở bãi đậu xe ngầm, dẫn ba người lên cao ốc.

Vì Tô Ngộ và Đoạn Lam đều mới về nước nên còn rất xa lạ với nơi này, nhìn ngó xung quanh đầy vẻ tò mò. Ôn Nhiêu thì càng không cần phải nói, anh cơ bản chỉ quanh quẩn trong trường học, lần duy nhất đi ra ngoài là đến bệnh viện kiểm tra.
Tiết Nhất Hàn là người quen thuộc nơi này nhất, dẫn ba người chơi một lúc thì mọi người đều bắt nhịp được. Ban đầu mỗi người tản ra chơi riêng, nhưng cuối cùng Tiết Nhất Hàn thấy thiết bị thực tế ảo mới nhất của khu trò chơi điện tử, liền kéo hai người đang chơi khúc côn cầu xuống, rủ cùng chơi. Ôn Nhiêu thấy Tiết Nhất Hàn đeo kính, đứng trước máy chơi game như đang chơi trò bắn súng, một lát sau chịu không nổi, tháo kính VR xuống th* d*c ở bên cạnh. Tô Ngộ và Đoạn Lam cũng được cậu khuyến khích thử một lần, nhưng trừ Đoạn Lam kiên trì lâu hơn một chút, cả hai đều chịu không nổi sau khoảng hai phút và tháo kính ra.

“Ôn Nhiêu, anh lại đây.”

Thấy Ôn Nhiêu đang chơi máy đua xe, Tiết Nhất Hàn vẫy tay gọi anh.
Ôn Nhiêu bước xuống khỏi máy:

“Làm gì?”

“Cậu tới thử xem.”

Tiết Nhất Hàn đưa chiếc kính đang cầm trong tay cho Ôn Nhiêu.
Ôn Nhiêu lắc đầu:

“Tôi không chơi.”

Vừa rồi Tiết Nhất Hàn tháo kính ra một cách hoảng loạn, cảm thấy đủ mất mặt rồi, thấy Ôn Nhiêu còn đứng bên cạnh xem, trong lòng càng không thoải mái, cậu nhất quyết bắt Ôn Nhiêu phải thử:

“Bảo cậu thử thì cứ thử đi! Đừng có lải nhải!”

Ôn Nhiêu nhận lấy chiếc kính VR, nói thật là khá nặng. Anh đeo vào xong, bị Tiết Nhất Hàn đẩy đến trước máy chơi game. Sau đó, trong lòng bàn tay anh được nhét hai v*t c*ng, anh vừa rồi đã thấy Tiết Nhất Hàn chơi qua, đó là hai khẩu súng chơi game.
Tiết Nhất Hàn thấy anh đứng vững, nói một câu: “Bắt đầu nha.” Sau đó liền buông vai Ôn Nhiêu ra.

Ôn Nhiêu đeo kính VR nhìn phía trước, một màn đen kịt. Ngay lúc anh đang ngây người, bất thình lình một người đột nhiên nhào tới phía anh. Anh theo phản xạ lùi về sau một bước. Tiết Nhất Hàn ở phía sau chống lưng anh, giọng nói mang chút ý vị ác liệt:

“Chạy cái gì, bắn súng đi.”

Việc Ôn Nhiêu lùi về phía sau vừa rồi hoàn toàn là theo bản năng. Hiện tại được Tiết Nhất Hàn nhắc nhở, mới hiểu ra mình đang chơi trò chơi. Anh thấy người nhào tới phía mình, bóp cò súng, máu thịt lập tức văng tung tóe. Có lẽ là để làm nổi bật cảm giác sảng khoái của trò chơi bắn súng, hiệu ứng máu thịt này được làm quá lố. Ôn Nhiêu khác với Tiết Nhất Hàn và những nam sinh khác, những người nhiều lắm chỉ đánh nhau trong trường học, anh là người thật sự đã trải qua đấu súng, vì vậy khi nhìn thấy những hiệu ứng đó, ngoài cảm thấy hơi ghê tởm ra, không có phản ứng nào khác.

Chỉ là sau khi quen với kịch bản trò chơi này, liền có chút nhàm chán, quái vật không ngừng tuôn ra, một phát súng qua đi chính là hiệu ứng máu thịt. Ôn Nhiêu không biết đã đứng đó bao lâu, anh luôn tự nhắc nhở mình đây là đang chơi game, không cần lộ ra biểu cảm hay động tác quá khoa trương, để người khác xem như khỉ.

Ôn Nhiêu cứ đứng trước máy chơi game như vậy. Tiết Nhất Hàn có chút chịu không nổi, nếu không phải tay Ôn Nhiêu vẫn luôn động đậy, cậu đã nghĩ máy chơi game bị hỏng. Nếu không thì trong trường hợp như vậy, tại sao Ôn Nhiêu lại không hề sợ hãi chút nào?

“Ê ——”

Ôn Nhiêu bị đẩy một cái từ bên cạnh mới phản ứng lại, là có người ở hiện thực gọi anh. Anh tháo kính xuống, thấy Tiết Nhất Hàn đứng sau lưng mình.

“Sao vậy?”

“Anh ——”

Tiết Nhất Hàn thấy sắc mặt anh bình thường, trong lòng càng thầm thì:

“Anh không sợ sao?”

“Không sợ.”

Sắc mặt Tiết Nhất Hàn có chút phức tạp. Cậu ôm tâm lý muốn dọa Ôn Nhiêu nên mới bảo anh chơi, không ngờ người ta không những không sợ, còn tỏ vẻ nhàm chán, thật sự khiến cậu có chút bực bội:

“Chơi vui không?”

Ôn Nhiêu trả lời đúng sự thật:

“Không vui.”

Ôn Nhiêu nói xong, thấy Tiết Nhất Hàn bỗng nhiên nghiến răng. Ngay lúc anh tưởng Tiết Nhất Hàn sắp nổi giận, liền nghe câu thở dài một hơi thật mạnh, giật lấy chiếc kính VR từ tay anh:

“Không vui thì đừng chơi, đổi cái khác mà chơi.”

Nói xong, cậu liền đặt kính VR lên quầy.Sau khi chơi hết một lượt các trò chơi ở khu trò chơi điện tử, Ôn Nhiêu bị kéo đến bên cạnh máy nhảy. Trừ Ôn Nhiêu tứ chi không phối hợp, ba người kia đều rất biết chơi. Ôn Nhiêu đứng ở phía sau nhìn. Cuối cùng ba người nhảy xong, thấy Ôn Nhiêu còn đứng đó, liền khuyến khích anh lên. Ôn Nhiêu bị đẩy lên máy nhảy, tay chân không biết nên đặt ở đâu, miễn cưỡng nhảy nhót hai cái, phía sau liền vang lên tiếng cười khoa trương của Tiết Nhất Hàn:

“Cậu đang nhảy múa hay đang tập thể dục thế?”

Ôn Nhiêu bước xuống khỏi máy nhảy, thấy Tiết Nhất Hàn cười không ngừng. Ngay cả Đoạn Lam vẫn luôn lạnh lùng cũng phải cố nhịn cười đến mức ho sặc sụa.

“Không chơi nữa, về trường học.”

Ôn Nhiêu thấy Tiết Nhất Hàn cười ba phút rồi mà vẫn còn cười.

“Đừng mà ——”

Tiết Nhất Hàn nắm chặt cánh tay anh:

“Chơi thêm chút nữa.”

Nói xong cậu bổ sung một câu:

“Không chơi máy nhảy nữa được chưa.”

Ôn Nhiêu bị cậu kéo lại, chơi hai ván đua xe để bình phục tâm trạng một chút. Bên ngoài trời liền tối, ba người liền tùy tiện tìm một cửa hàng ăn cơm. Vì buổi chiều cùng nhau chơi game, những người giữa trưa ăn cơm còn có chút câu nệ, đến bàn ăn tối lại lập tức trò chuyện cởi mở.
Tô Ngộ tính tình đặc biệt tốt, giọng nhỏ nhẹ, cứ như cô gái ngồi ở đó, thỉnh thoảng xen vào một hai câu chuyện, đều là những lời cực kỳ khéo léo, tuyệt đối không làm người khác cảm thấy phiền chán. Ngay cả khi cậu ta  kể những chuyện xấu lúc nhỏ của Tiết Nhất Hàn, Tiết Nhất Hàn cũng không hề nổi nóng, cùng lắm chỉ vỗ vỗ bàn, nói một câu:

“Ai da, chuyện bao lâu rồi cậu còn lôi ra nói.”

Đoạn Lam liền ở bên cạnh nói:

“Cũng chỉ mới mấy năm trước thôi.”

Tiết Nhất Hàn để không cho nhóm bạn thân vạch trần mình trước mặt Ôn Nhiêu, gọi mấy xô bia. Ôn Nhiêu cũng uống mấy chai, cuối cùng tuy không say, nhưng cả người đều đổ mồ hôi.
Tiết Nhất Hàn thật sự uống quá nhiều, một mình cậu uống hơn mười chai, tuy là bia, nhưng uống nhiều như vậy cũng không dám để cậu lái xe. Đoạn Lam liền nói:

“Lát nữa tôi lái xe.”

Ôn Nhiêu và hắn dù sao cũng không thân lắm, nên không mở miệng. Cùng Tô Ngộ đỡ Tiết Nhất Hàn lên xe ngồi.
Tiết Nhất Hàn lên xe xong, liền ngã vật ra ghế sau. Đoạn Lam lái xe ở phía trước, Tô Ngộ ngồi ở ghế phụ lái, nói chuyện với hắn trong gió đêm. Những thứ họ nói, hoàn toàn khác với những gì vừa nói với Tiết Nhất Hàn. Ôn Nhiêu nghe có chút mơ hồ. Cuối cùng hai người nói về việc sau khi về nước sẽ đi đâu học, Ôn Nhiêu mới nghe hiểu một chút. Ngay lúc này, Tiết Nhất Hàn đang nằm vật trên ghế ngồi đột nhiên ngồi dậy, cánh tay dài vươn tới phía trước, đặt lên vai Đoạn Lam:

“Cậu đến trường tụi tôi học đi, tôi bảo kê cậu.”

Nghe thấy câu nói quen thuộc này, Ôn Nhiêu không nhịn được muốn cười.
Đoạn Lam gỡ tay Tiết Nhất Hàn khỏi vai mình:

“Tôi lớn tuổi hơn cậu, không học cùng trường với cậu được.”

Miệng Tiết Nhất Hàn đầy mùi rượu:

“Sao lại không được chứ, cậu cũng chỉ lớn hơn tôi hai tuổi thôi —— hai tuổi, lớp 12. Đến lúc đó chúng ta học cùng trường, vui biết mấy.”

Đoạn Lam tặc lưỡi một cái:

“Nhà tôi đã tìm trường xong rồi.”

“Ai nha, người ta không phải còn chưa về nước sao.”

Tiết Nhất Hàn vẫn cố gắng hết sức khuyên nhủ Đoạn Lam.
Cuối cùng Đoạn Lam cũng không nói đồng ý hay không, liền đẩy Tiết Nhất Hàn nằm trở lại. Cuối cùng bốn người trở về nhà Tiết Nhất Hàn. Đoạn Lam đi đậu xe, Tô Ngộ uống nhiều quá có chút không thoải mái, vừa vào đến nơi liền ngồi trên sô pha. Ôn Nhiêu cũng ngại để cậu ta đi, liền tự mình đỡ Tiết Nhất Hàn đứng không vững lên lầu.

Mấy phòng ở lầu hai, giường bày trí giống như khách sạn. Ôn Nhiêu tùy tiện chọn một phòng đỡ Tiết Nhất Hàn vào. Đỡ vào xong, anh ra ngoài tìm một phòng cho mình. Vì uống nhiều bia nên có chút mắc tiểu, vừa bước vào anh còn chưa kịp bật đèn đã đi thẳng vào phòng vệ sinh. Ngay lúc anh c** q**n đi tiểu, đèn đột nhiên từ phòng khách chiếu vào trong phòng vệ sinh. Ôn Nhiêu đã c** q**n, bị ánh sáng này chiếu thẳng vào nửa cái mông. Anh giật mình một chút, quay đầu lại, thấy Tô Ngộ tay vẫn đang ấn công tắc đèn.

Ôn Nhiêu lập tức có chút xấu hổ, vì hôm nay đây là lần thứ hai anh đi WC bị cùng một người bắt gặp.
Tô Ngộ cũng không biết trong phòng có người, nói một câu: “Xin lỗi.” Liền đóng cửa phòng vệ sinh lại và lùi ra.
Ôn Nhiêu bước ra khỏi phòng vệ sinh, thấy áo khoác của Tô Ngộ vứt trên giường, chắc là vừa mới bước vào không thấy có người bên trong, tiện tay cởi ra ném ở đây. Ôn Nhiêu do dự một chút, vẫn không thắng nổi sự xấu hổ, quyết định cứ để áo khoác treo ở trong phòng như vậy, đợi chính cậu ta tới lấy thì tính.
Anh đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi nằm lên giường ngủ, cũng không có ai đến gõ cửa. Đến ngày hôm sau, Tiết Nhất Hàn đến gõ cửa gọi anh đi học, chiếc áo khoác vẫn còn treo ở đó.

Tiết Nhất Hàn đối với chuyện tối qua mơ hồ vẫn còn ấn tượng, cho nên đối với Ôn Nhiêu đã chăm sóc cậu, giọng điệu tốt hơn so với trước đây. Ôn Nhiêu nói với cậu chuyện chiếc áo khoác, Tiết Nhất Hàn nói, Tô Ngộ và Đoạn Lam đã đi rồi, áo khoác cứ ném đó không cần anh quản.
Ôn Nhiêu ‘à’ một tiếng, mặc quần áo lên, phát hiện mình đang mặc vẫn là chiếc áo Tiết Nhất Hàn ném cho anh. Quần áo anh mặc hôm qua không biết bị vứt đi đâu. Anh hỏi Tiết Nhất Hàn, Tiết Nhất Hàn nhíu mày nói:

“Buổi sáng dì làm vệ sinh vứt rồi.”

“À?”

Tiết Nhất Hàn thấy anh cái dạng này liền có chút khó chịu:

“Cái đống quần áo rách nát của cậu đó, vứt thì vứt đi, mặc đồ của tôi này.”

Ôn Nhiêu bị cái giọng điệu này của cậu làm cho cũng hơi khó chịu:

“Cái gì gọi là quần áo rách nát của tôi chứ.”

“Lại không phải hàng hiệu.”

Tiết Nhất Hàn mới tỉnh lại, tính tình nóng nảy cũng bị khơi mào:

“Tôi cho cậu, còn là quần áo hàng hiệu tôi chưa từng mặc qua đấy.”

Ôn Nhiêu không có lòng tự trọng quá nhạy cảm, nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ cảm thấy lời nói của Tiết Nhất Hàn có ý châm chọc, nhưng Tiết Nhất Hàn là người thật sự thẳng thắn, Ôn Nhiêu cũng là người thần kinh thô, vẫy vẫy tay chuyện này liền bỏ qua. Vì phải đi học, Tiết Nhất Hàn không thể lái xe, lúc ra khỏi biệt thự, gọi một chiếc taxi, đưa hai người đi trường học.
Trên đường Tiết Nhất Hàn đói bụng, xuống xe mua một đống đồ ăn, nhưng mua nhiều quá cậu lại không ăn hết, chia một nửa đựng vào hộp giấy đưa cho Ôn Nhiêu.

“Làm gì?”

“Cho anh ăn đó.”

Tiết Nhất Hàn nói:

“Mua nhiều quá, tôi một mình ăn không hết.”

Ôn Nhiêu không định nhận, Tiết Nhất Hàn lại cứng rắn đưa cho anh. Ôn Nhiêu liền ngồi trong xe, nghe thấy tiếng cậu "rộp rộp" nhai hạt thông, anh cũng hơi đói bụng, nghe thấy âm thanh đó nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Tiết Nhất Hàn thấy được, cố ý còn ghé sát vào trước mặt Ôn Nhiêu mà nhai. Ôn Nhiêu nhịn không được xé một túi, hai người cùng Tiết Nhất Hàn, giống như sóc ngồi ở ghế sau xe ăn. Cuối cùng anh mở một túi bánh quy, ăn được một nửa thì Tiết Nhất Hàn đột nhiên nói:

“Ê, sao anh ăn cái này mà tôi không có?”

Nói rồi, còn lật lật túi giấy của mình.
Ôn Nhiêu có chút cạn lời:

“Đồ vật là cậu mua, tôi làm sao biết.”

“Tôi mặc kệ, tôi muốn ăn.”

Cái gói bánh quy đó, tổng cộng chỉ có hai miếng, Ôn Nhiêu đã giải quyết hết một miếng, chỉ còn lại miếng đang cắn dở trên tay. Trước khi anh kịp nói hay là quay lại mua một túi khác, Tiết Nhất Hàn đã thò đầu qua, "bụp" một tiếng ăn luôn miếng bánh quy trên tay anh. Ăn xong, Tiết Nhất Hàn nheo mắt lại như đang suy xét món này có ngon không.

Ôn Nhiêu: “…… Ê, cái này là tôi cắn rồi.”

“Cái này là tôi mua.”

Tiết Nhất Hàn nói lời lẽ chính đáng.
Ôn Nhiêu muốn bày tỏ không phải là cái này, anh chỉ muốn nói, đó là miếng anh cắn, trên đó còn có nước miếng của anh mà.

___________________

Tiểu kịch trường:

Tra tác giả : Những tiểu thuyết khác, chỉ cần cậu chủ động, chúng ta sẽ có chuyện xưa.

Tiểu thiên sứ: Tiểu thuyết của cô, chỉ cần có tên, sẽ có chuyện xưa.

Tra tác giả :…… Ừm.

Ôn Nhiêu:…… Lương tâm của cô không đau sao?

Tra tác giả : Không những không đau mà thậm chí còn muốn viết nữ trang play .

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right