Chương 81

person Tác giả: Âm Oa schedule Cập nhật: 22/12/2025 12:07 visibility 714 lượt đọc


"Cảm giác thằng nhóc Ôn Nhiêu gần đây có chút không giống lắm."

Nam sinh bên cạnh gật đầu đồng tình, nhưng họ lập tức nhớ ra rằng, mọi chủ đề về Ôn Nhiêu đều là điều cấm kỵ trước mặt Lâm Phồn. Họ liếc nhìn phía sau, thấy Lâm Phồn đang suy nghĩ chuyện riêng, căn bản không chú ý đến cuộc nói chuyện của họ, liền thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Phồn quả thực đang nghĩ chuyện khác, hắn vẫn đang nghĩ đến lời Tiết Nhất Hàn vừa nói, bảo Ôn Nhiêu đến nhà cậu.

Mấy tháng trước, Ôn Nhiêu còn không có một người bạn nào trong toàn trường, hiện tại lại nhờ có Tiết Nhất Hàn che chở, trong lớp không còn ai dám công khai trêu chọc anh nữa. Tại sao?

Anh đã ngủ với Tiết Nhất Hàn.

Suy đoán đầy ác ý này vừa xuất hiện, tim Lâm Phồn liền nhịn không được run lên một chút. Hắn không có hứng thú ác ý suy đoán về người khác, nhưng đối với Ôn Nhiêu, cái tên u ám từ lớp 10 đến lớp 12 đều không ai ưa, nếu không phải ở cùng một phòng ký túc xá, hắn thậm chí sẽ không chú ý rằng mình đã cùng một người không mấy nổi bật như vậy làm bạn học ba năm trong một lớp học. Mà người đó, còn đã từng làm chuyện đáng ghê tởm như vậy.

Là một học sinh ưu tú có thành tích xuất sắc, Lâm Phồn không hề chất phác như những nam sinh khác nghĩ. Hắn chỉ là lười tham gia vào những cuộc trò chuyện hạ lưu khi những người đó đang điên cuồng ý dâm vì hormone bừa bãi tuổi dậy thì. Hắn không thích những nữ sinh trong lớp, những cô gái đầy mụn trứng cá, giọng nói và dáng vẻ thô kệch, thực sự khiến hắn khó có thể nảy sinh bất kỳ ảo tưởng nào. Nhưng điều này không chứng minh hắn sẽ có hứng thú với đàn ông, nếu không ngay từ đầu, khi phát hiện Ôn Nhiêu làm loại chuyện đó, phản ứng của hắn đã không kịch liệt như vậy.

Hắn cảm thấy điều đó thật ghê tởm, nhưng liệu Tiết Nhất Hàn có cảm thấy ghê tởm không? Nói không chừng cậu còn rất thích thú, nên mới bảo vệ Ôn Nhiêu như vậy.

Đúng, chính là như vậy!

Ký ức của Lâm Phồn về Ôn Nhiêu vốn chỉ dừng lại ở khuôn mặt âm trầm trong phòng ký túc xá, và hành động hạ lưu, dâm loạn mà hắn nhìn thấy ngày hôm đó. Kể từ sự kiện đó, Lâm Phồn đã giăng một tấm lưới lọc Ôn Nhiêu ra khỏi bên mình, tất cả những ai nhắc đến Ôn Nhiêu đều khiến hắn khó chịu và phản cảm. Nhưng ngay lúc này, hắn lại chủ động nhớ lại, hồi tưởng lại khoảnh khắc hắn trở về ký túc xá ngày hôm đó.
Cái người u ám, thích lén nhìn chằm chằm hắn, đang tự thỏa mãn. Vì ký ức lúc này xen lẫn một số phán đoán chủ quan của hắn, nên thứ được Ôn Nhiêu dùng để phát tiết không phải là quần áo bên cạnh, mà là cánh tay của Tiết Nhất Hàn.

Đúng lúc Lâm Phồn đang mặt vô cảm tiến hành loại phán đoán này, hắn đã về đến phòng ký túc xá. Một nam sinh hỏi hắn:

"Lâm Phồn, cậu đi tắm không?"

Bình thường buổi tối trở về, họ đều tự động nhường 'đặc quyền' tắm rửa trước cho Lâm Phồn, dù sao mỗi lần làm bài tập và thi cử họ đều trông chờ vào Lâm Phồn.

"Cậu tắm trước đi."

Ngay cả khi trong đầu đang phán đoán Ôn Nhiêu dùng bộ dạng hạ tiện gì để lấy lòng Tiết Nhất Hàn, đổi lấy sự bảo vệ của cậu ta, trên mặt Lâm Phồn vẫn không có mấy biểu cảm.

"Vậy tôi đi đây."

Nam sinh được Lâm Phồn đáp lại, cởi áo khoác bước vào phòng tắm.
Tiết Nhất Hàn ngồi ở vị trí của mình, mở máy tính xách tay.
Từ khi Ôn Nhiêu dọn đi, không có người nào khác dọn vào phòng ký túc xá, giường ngủ vốn dĩ của Ôn Nhiêu biến thành nơi chất đống tạp vật. Lâm Phồn ngồi trên ghế, mở máy tính xách tay đang chậm rãi khởi động, trong ánh sáng xanh mờ dần sáng lên, ánh mắt Lâm Phồn nhìn xa xăm.

Hắn cứ ngồi yên khoảng mười lăm phút, nam sinh tắm xong lau tóc ướt sũng bước vào. Cậu ta thấy Lam Phồn ngồi ở vị trí trầm tư, liền không dám quấy rầy hắn. Nhưng khi đi vào, cậu ta không cẩn thận đụng vào sào phơi đồ, tiếng động vang lên lập tức khiến Lâm Phồn giật mình tỉnh lại.

"Xin lỗi."

Cậu ta theo phản xạ liền xin lỗi.

Lâm Phồn nhận ra mình đã suy nghĩ quá lâu, thở ra một hơi, đứng dậy từ chỗ ngồi, đi ra ban công đứng.
Hai người đang ở trong phòng ký túc xá, thấy dáng vẻ này của Lâm Phồn, đều suy đoán hắn đang có tâm trạng không tốt vì Ôn Nhiêu. Vì ngày mai được nghỉ, tối nay lầu ký túc xá khối 12 không nhanh chóng yên tĩnh lại như thường lệ, trên hành lang vẫn có tiếng nam sinh đi qua đi lại làm ồn. Nam sinh đã nằm trên giường, vì tiếng ồn ào mà trước sau ngủ không được, trốn trong chăn chơi điện thoại di động.

Lâm Phồn từ ban công trở vào, chuẩn bị đi tắm. Lúc này, một nam sinh đang ngồi trên giường bỗng nhiên bật dậy:

"Mẹ kiếp!"

Một nam sinh khác đang chơi game trên di động, bị động tác đột ngột này của cậu ta làm giật mình. Vừa định hỏi cậu ta sao vậy, liền thấy cậu ta đã nhảy xuống giường đi tìm Lâm Phồn.
Lâm Phồn vừa cởi nửa áo trên chuẩn bị tắm, bỗng nhiên thấy một chiếc điện thoại đưa qua, trên màn hình là một quảng cáo sòng bạc lòe loẹt:

"Cái gì đây?"

"Ôn Nhiêu! Là Ôn Nhiêu!"

Nam sinh kia vốn chỉ là dạo một số diễn đàn kém chất lượng, không ngờ lại lật thấy thứ ngoài ý muốn.
Áo trên của Lâm Phồn cởi nửa chừng, nghe thấy hai chữ Ôn Nhiêu liền dừng lại động tác.
Nam sinh dùng tay vuốt trên màn hình. Vì là loại diễn đàn nhỏ, hình ảnh làm mới rất chậm, kéo xuống nửa ngày không thấy gì, cậu ta liền kéo lên mấy bức mà mình vừa thấy. Lâm Phồn liếc mắt một cái, đưa tay cầm điện thoại lại.

Hình ảnh quả thật là Ôn Nhiêu, nhưng lại có chút giống như người khác cố ý chỉnh sửa, vì không có nam sinh nào trước ngực lại có phần phồng lên. Môi trường quay chụp rất tệ, trạng thái của Ôn Nhiêu cũng không giống đang hợp tác chụp ảnh, mà là đang bị kiểm tra, ánh mắt không hề chuyển qua. Quần của anh đã bị cởi ra, áo trên bị chính anh dùng tay cuộn lên.
Ngực con gái, cùng đặc điểm giới tính con trai lẫn lộn, sự b*nh h**n này làm người ta sinh ra sự hưng phấn ác ý.
Mấy tấm ảnh sau được làm mới, trông như bị người ta xúi giục bày ra.

"Cái này... Thật là Ôn Nhiêu sao?"

Nam sinh vừa rồi vì khuôn mặt quen thuộc mà tin tưởng, sau khi xem xong cũng có chút do dự. Họ làm bạn học với Ôn Nhiêu ba năm, nhưng đều chưa từng thấy ngực Ôn Nhiêu có thứ như vậy.

"Là cậu ta."

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Phồn rất quen thuộc ánh mắt của Ôn Nhiêu, quen thuộc đến mức cho dù cách màn hình, hắn đều có thể thấy được vẻ nhút nhát của anh. Ngón tay hắn nhanh chóng ấn nút lưu lại, lưu xong mỗi bức ảnh thì thoát ra, rồi đưa điện thoại trả lại.

"Lâm Phồn..."

"Chia sẻ những bức ảnh này cho tôi."

Lâm Phồn nói.

"À."

Cậu ta biết 'ân oán' giữa Lâm Phồn và Ôn Nhiêu, mà những bức ảnh này, có lẽ sẽ bị Lâm Phồn dùng để dạy dỗ Ôn Nhiêu.
Nhưng trên thực tế, Lâm Phồn cũng không biết mình muốn những bức ảnh này làm gì. Bề ngoài hắn vô cùng trấn tĩnh, cho dù nhìn thấy thứ đó xuất hiện trên ngực Ôn Nhiêu, cũng không lộ ra biểu cảm kinh ngạc nào. Nhưng hắn phải thừa nhận, khi nhìn thấy, hắn quả thật đã ngây người.
Tên đó, rốt cuộc là nam hay nữ?

Tắm rửa xong, Lâm Phồn lấy điện thoại ra, nam sinh kia đã theo lời hắn, gửi từng bức ảnh qua. Lâm Phồn dựa vào gối đầu xem từng bức một. Thứ tuyệt đối không phải là khối thịt thừa thãi, xuất hiện trên ngực Ôn Nhiêu, nhưng khác với con gái là khối thịt đó không hề khoa trương, hơn nữa trông có vẻ tương đối mềm mại.

"Ghê tởm."

Không biết là đang mắng Ôn Nhiêu, người rõ ràng là nam sinh nhưng lại có thân thể con gái, hay đơn thuần chỉ là phát tiết cảm xúc của chính mình lúc này.
Nếu ngay cả cơ thể cũng là dị dạng, thì việc làm những chuyện ghê tởm như vậy, cũng nằm trong dự kiến.

Lâm Phồn nhanh chóng kéo xuống, xem đến cuối cùng, ngón tay hắn lại bắt đầu chậm rãi kéo lên. Hắn nghiêm túc nhìn khuôn mặt đáng ghét và cơ thể dị dạng của Ôn Nhiêu, thậm chí ngay cả bộ phận giống mình, hắn cũng phải xem đi xem lại cho rõ ràng.
Tưởng tượng đến một người dị dạng như vậy, đã từng làm chuyện đó, Lâm Phồn buồn nôn đến mức muốn nôn ra — nhưng hắn cứ như vậy vừa buồn nôn, vừa không thể ngăn chặn sự hưng phấn.

Hắn có thể tin rằng nam sinh sẽ không mọc thứ đó, Ôn Nhiêu biến thành cái dáng vẻ này, nhất định là tiêm một loại hormone nào đó. Mà loại hormone đó, chính là sự khát cầu của Ôn Nhiêu, một mặt mà hắn ghê tởm nhất.
Tắt điện thoại, trong khoảnh khắc ánh đèn mờ đi, Ôn Nhiêu ngày đó bị hắn nắm tóc xô đẩy đến máy lọc nước xuất hiện trước mặt hắn. Lần này Ôn Nhiêu vẫn im lặng chịu đựng quyền cước của hắn, nhưng Lâm Phồn khác lần trước là hắn không đánh Ôn Nhiêu nữa, mà ngược lại xé toạc áo trên của anh, hung hăng trào phúng anh:

"Cái thứ nửa nam nửa nữ như mày!"

Hắn vừa mắng chửi anh như vậy, vừa đánh vào b* ng*c anh —
Lam Phồn tự mình cũng cảm thấy phán đoán này của mình ác độc đến tột cùng, nhưng cũng có lẽ là do hormone tuổi dậy thì không thể phát tiết được, bùng nổ hết ra trong một đêm như vậy. Hắn không dừng lại phán đoán đáng sợ này của mình, mà mặc kệ nó tiếp tục đi xuống.
Có lẽ vì hơi thở của hắn quá dồn dập, làm phiền đến những người khác trong phòng ký túc xá, tiếng sột soạt trở mình vang lên.

Lâm Phồn cố gắng hết sức bình phục hơi thở quá nóng bỏng của mình, áp lưng vào bức tường lạnh lẽo.

...

Ôn Nhiêu đã ra khỏi trường học, đột nhiên hắt xì một cái.
Ba người đang nói chuyện, đồng loạt dừng lại, quay đầu nhìn. Người lên tiếng trước là Tiết Nhất Hàn:

"Cảm lạnh à?"

"Không."

Ôn Nhiêu cũng không biết cái hắt xì đó là chuyện gì.

"Gọi taxi về nhà tôi đi."

Tiết Nhất Hàn nói.

Vừa rồi cậu đề nghị đi KTV, nhưng Tô Ngộ và Đoạn Lam đều phản đối. Nửa đêm cũng không có gì vui, không bằng về nhà nằm.
Ôn Nhiêu cùng họ ra khỏi trường học, đi đâu đương nhiên là do họ quyết định.

Tiết Nhất Hàn chặn một chiếc xe, trong xe đã có một người, coi như đi ghép xe. Vì là nửa đêm, xe trên đường tương đối ít, Tiết Nhất Hàn lầm bầm nửa ngày, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Bốn nam sinh ngồi ở hàng ghế sau, chật chội không cần phải nói. Ôn Nhiêu ở trong trường học, giờ giấc sinh hoạt cực kỳ quy luật, vừa đến lúc này liền nhịn không được ngáp. Cái ngáp của anh lây lan như kiểu dịch bệnh, Tô Ngộ cũng che miệng ngáp một cái.
Tiết Nhất Hàn liếc nhìn mấy người bọn họ:

"Các cậu đều muốn ngủ, vậy chơi cái gì nữa."

"Tôi có nói muốn ra ngoài chơi đâu."

Tô Ngộ vừa mới điều chỉnh được múi giờ, nhưng không có tinh lực tràn đầy như Tiết Nhất Hàn.
Tiết Nhất Hàn hừ một tiếng, không nói gì.
Ôn Nhiêu ngồi giữa Tiết Nhất Hàn và Tô Ngộ. Tiết Nhất Hàn còn nhất quyết d*ng ch*n ngồi, Ôn Nhiêu sắp bị ép dính vào người Tô Ngộ mất rồi.

"Cậu ngồi sang bên kia một chút được không?"

Ôn Nhiêu thật sự bị ép chịu không nổi.

Tiết Nhất Hàn cũng than phiền:

"Cậu dứt khoát bảo tôi ngồi lên cửa kính xe có lợi hơn."

Ôn Nhiêu vỗ vỗ chân cậu:

"Thu chân lại."

Tiết Nhất Hàn lẩm bẩm vài câu, không phản ứng.
Ôn Nhiêu lại giơ tay đẩy, Tiết Nhất Hàn vẫn bất động. Ôn Nhiêu nói:

"Cậu có thu không? Không thu tôi ngồi lên đùi cậu đấy."

Tiết Nhất Hàn tưởng anh nói đùa, quay đầu cười nói:

"Cậu ngồi thì ngồi đi."

Đèn đường ngoài cửa sổ xe chiếu sáng nửa khuôn mặt cậu, cộng thêm cái giọng điệu nhếch lên khi nói chuyện của cậu, còn có chút ý vị khiêu khích.
Ôn Nhiêu vốn chỉ muốn cậu nhường một chút, nghe cái giọng điệu này của cậu ta, hừ cười một tiếng, ấn vào đùi Tiết Nhất Hàn đứng dậy, sau đó đặt mông ngồi xuống đùi cậu. Tiết Nhất Hàn không ngờ anh thật sự ngồi, nhất thời không phản ứng kịp, bị anh đè nặng hừ một tiếng.

____________

Tiểu kịch trường:

Ôn Nhiêu: Cậu có thu không? Không thu tôi ngồi lên đùi cậu đấy.

Tiết Nhất Hàn: 【 Kế hoạch thành công 】

Tô Ngộ: 【 d*ng ch*n ra, mỉm cười 】 Ngồi lên đùi tôi đi.

Ôn Nhiêu: ???

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right