Chương 531: Người Một Nhà

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,180 lượt đọc

Chương 531: Người Một Nhà

Bạch Nguyên Phi lén lén lút lút, từ góc tường bò lên nóc nhà. Sau đó dùng cả tay chân, treo ngược thân trên nóc nhà, tứ chi tiếp xúc với mái ngói, nhẹ nhàng đến nỗi, không phát ra một chút thanh âm nào.

Có thể đạt được danh xưng là Phi Thiên Cáp Mô Phỉ Hào ở thành Trường An, đồng thời lại được Trình Đại Lôi trong dụng, hắn dĩ nhiên phải có phi thường.

Nhưng nếu nói hắn là một con cóc bay trên trời, thì thà rằng cứ hắn nói hắn là con mèo đi trên mái nhà. Bạch Nguyên Phi rất hài lòng với màn trình diễn của mình tối nay, hắn đã lấy được thông tin thành công về thành Lương Châu và lấy được tín vật từ Lý Hành Tai, bây giờ chỉ cần hắn trở về sơn trại một cách an toàn thì nhiệm vụ này coi như hoàn thành.

Sau đó, trong lúc vô tình hắn nhìn một vòng xuống hành lang bên dưới, cú mèo Bạch Nguyên Phi liền nhìn thấy một đầu hắc báo.

Đối phương cũng đang đi trong màn đêm, dùng cả tay lẫn chân, nhưng động tác không nhẹ như Bạch Nguyên Phi, mà đơn giản, trực tiếp, thuần khiết và hiệu quả hơn.

Hắn ta từ hành lang nhảy ra góc tường, rồi dựa lưng vào tường đến hòn non bộ, tay chân lúc nào cũng tìm được thế đứng vững nhất. Những người hắn gặp trên đường đều bị gục ngã dưới lưỡi đao của hắn.

Bạch Nguyên Phi không khỏi đổ mồ hôi lạnh, không ngờ trong phủ thành chủ lại có một cao thủ như vậy.

Hắn cùng Phúc Đức Lặc không quen biết nhau, cơ hội gặp nhau rất hiếm, bình thường hắn không thích tiếp cận Hắn cùng Phúc Đức Lặc cho lắm. Lúc này khoảng cách giữa hai người quá xa, tầm nhìn kém, Bạch Nguyên Phi cũng không thể nhận ra Phúc Đức Lặc.

Nguyên nhân chính là Bạch Nguyên Phi không ngờ rằng thiếu niên đần độn ở Cầm Xuyên quan lại là một kẻ giết người tàn ác như vậy.

Bản thân chỉ là phi tặc, dựa vào nghệ mà ăn cơm, tất nhiên không đi cùng con đường với dạng người ra tay tàn ác như vậy. Loại người này không thể trêu vào, hắn vẫn nên tranh thủ thời gian rút lui thôi.

Bạch Nguyên Phi lau sạch những hạt mồ hôi sau gáy, không thể tiếp túc ở lại nữa, hắn nhanh chóng di chuyển ra ngoài.

Ngay tại lúc đó, Phúc Đức Lặc cũng phát hiện một sự thật đáng buồn: Hắn hình như lạc đường rồi.

Mấu chốt là phủ thành chủ quá lớn, mà hầu hết các tòa nhà đều rất giống nhau, hắn cứ đi về phía trước một cách bừa bãi, sau đó dần dần không thể phân biệt được phía bắc, nam, đông và tây.

Vào lúc này, vệ binh trong phủ thành chủ đã bắt đầu phản ứng ở hành vi giết người của Phúc Đức Lặc. Ngọn đuốc được thắp sáng trong đêm đen và tiếng nói xì xào khắp nơi. Khu vực Lý Hành Tai đang sống ngay lập tức được bảo vệ, đám vệ binh cũng nhanh chóng tản ra để truy tìm hung thủ.

Phúc Đức Lặc cũng không có ngu đến mức lấy trứng chọi đá, hắn liên tục tránh né vệ binh, tìm kiếm chỗ trú thân tạm thời để chờ đợi cơ hội ra tay.

Tốc độ của hắn rất nhanh, không nhẹ như Bạch Nguyên Phi, nhưng động tác lại rất sạch sẽ, cả người đi theo một đường ngoằn ngoèo, chỗ nào có thể đứng vững sẽ trở thành con đường dưới chân hắn.

Phía trước có một hòn non bộ, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng bước chân. Phúc Đức Lặc nâng cao tinh thần ngay lập tức, những người lớn lên trên thảo nguyên có thính giác giống như loài thú. Tốc độ của đối phương rất nhanh, không phải tay yếu, đủ để mang đến cảnh báo nguy hiểm cho bản thân.

Hắn ngay lập tức nắm chặt chuôi dao, trên đường đi hắn đã giết rất nhiều người, đánh thẳng vào những điểm trọng yếu, chỉ với một chiêu chí mạng để giảm bớt những rắc rối không đáng có.

Nhưng sau đó, tiếng bước chân đã biến mất. Tâm của Phúc Đức Lặc chợt căng thẳng. Khi hắn đang để ý đến người bên kia, thì người bên kia cũng đã nhận ra hắn, tất cả đều đang đợi con mồi của mình buông lỏng cảnh giác, sau đó sẽ ra một chiêu chí mạng.

Ngăn cách một hòn non bộ, thì rốt cuộc ai là con mồi và ai là thợ săn.

Phúc Đức Lặc thả lỏng hơi thở, đột ngột bước tới, vung thanh đao trong tay một cách gọn gàng. Đồng thời, hắn nhận thấy hơi thở của đối phương đã biến mất, đây là khúc dạo đầu cho việc một thợ săn vung ra vũ khí.

Keng!

Tiếng va chạm dòn dã, cùng đồng thời dừng bước, cùng một thời gian công kích, hai đao đồng thời đụng vào nhau.

Trong một vài hơi thở ngắn ngủi, hai bên đã tung ra vài chiêu, nhưng không ai có thể làm gì được.

Phúc Đức Lặc biết trong phủ thành chủ có những cao thủ và chắc chắn phải có người vượt trội hơn hắn, thế nhưng phản ứng tuyệt vời và sức mạnh của đối thủ vẫn khiến hắn rất kinh ngạc.

Tuy nhiên, lực đao của đối phương chậm lại, sau đó sững sờ nói: "Là ngươi?"

Người bên kia mặc một bộ đồ đen, bịt mũi và miệng, tất cả những gì có thể thấy chỉ là một đôi mắt. Phúc Đức Lặc không có cách nào nhận ra đối phương, nhưng hắn phát giác được đối phương đang thả lỏng, cho nên ngay lập ra tay, muốn cắt cổ họng đối phương.

Cao thủ tranh chấp, một chút chểnh mảng chính là chết người.

"Này này, là ta, người một nhà." Đối phương hoảng hốt kêu to, động tác chật vật.

Lưỡi đao chuẩn bị chạm đến cổ của đối phương thì dừng lại, ánh mắt Phúc Đức Lặc nhìn chằm chằm vào người bên kia, chờ đợi hắn ta mở miệng, nếu như lời nói có điểm bất thường, thì lập tức kết liễu hắn.

"Ta đây, Bạch Nguyên Phi, Phi Thiên Cáp Mô."

Mọi người chuyển từ nguy hiểm sang an toàn trong tiềm thức. Bây giờ phủ thành chủ đang bắt đầu tìm kiếm, những ngọn đuốc đang cháy đó tượng trưng cho sự nguy hiểm, mà khu vực bị bao phủ bởi bóng tối tượng trưng cho sự an toàn.

Không hẹn mà gặp, Bạch Nguyên Phi cùng Phúc Đức Lặc lại tránh về một hướng.

Phúc Đức Lặc thực sự không biết Bạch Nguyên Phi, hắn không hòa đồng lắm khi còn ở Cầm Xuyên quan. Nhưng cùng lúc đó, Phúc Đức Lặc là một người có trí nhớ tốt, cho nên bốn chữ Phi Thiên Cáp Mô này, hắn đã từng nghe qua.

Nhìn cách cư xử của người này, thực lực rất mạnh, nhưng lời nói lại ngu xuẩn, ngốc nghếch, quả nhiên rất phù hợp với người đi ra từ Cầm Xuyên quan.

"Ngươi làm sao lại tới đây?" Phúc Đức Lặc hỏi, nhìn thấy người một nhà nên hắn cũng thở phào.

"Hiện tại là lúc nói chuyện à, không lẽ định đứng đây nói chuyện vào lúc này sao?" Bạch Nguyên Phi lặp lại hai lần: "Bây giờ chúng ta nên nghĩ làm cách nào để trốn thoát khỏi đây đi?

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right